悲陈陶原文
野旷天清无战声,四万义军同日死。
群胡归来血洗箭,仍唱胡歌饮都市。
都人回面向北啼,日夜更望官军至。
悲陈陶拼音版
mèng dōng shí jun4 liáng jiā zǐ ,xuè zuò chén táo zé zhōng shuǐ 。yě kuàng tiān qīng wú zhàn shēng ,sì wàn yì jun1 tóng rì sǐ 。
qún hú guī lái xuè xǐ jiàn ,réng chàng hú gē yǐn dōu shì 。
dōu rén huí miàn xiàng běi tí ,rì yè gèng wàng guān jun1 zhì 。
提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。
悲陈陶翻译
暂无翻译!
悲陈陶赏析
暂无赏析!
作者介绍
杜甫(712-770),字子美,祖籍河南巩县。祖父杜审言是唐初著名诗人。青年时期,他曾游历过今江苏、浙江、河北、山东一带,并两次会见李白,两人结下深厚的友谊。唐玄宗天宝五年(746),杜甫来到长安,第二年他参加了由唐玄宗下诏的应试,由于奸臣李林甫从中作梗,全体应试者无一人录取。从此进取无门,生活贫困。直到天宝十四年(755),才得到「右卫率府胄曹参军」一职,负责看管兵甲仓库。同年,安史之乱爆发,此时杜甫正在奉先(今陕西蒲城)探家。第二年他把家属安顿在鄜州羌村(今陕西富县境),只身投奔在灵武(今甘肃省)即位的肃宗。途中被叛军所俘,押到沦陷后的长安,这期间他亲眼目睹了叛军杀戮洗劫的暴行和百姓的苦难。直到至德二年(757)四月,他才冒险逃到肃宗临时驻地凤翔(今陕西省凤翔县),授官左拾遗。不久因疏救房琯,被贬为华州司功参军。自此他对现实政治十分失望,抛弃官职,举家西行,几经辗转,最后到了成都,在严武等人的帮助下,在城西浣花溪畔,建成了一座草堂,世称「杜甫草堂」。后被严武荐为节度参谋、检校工部员外郎。严武死后,他离开了成都,全家寄居夔州(今四川奉节县)。两年后,离夔州到江陵、衡阳一带辗转流离。唐太宗大历五年(770),诗人病死在湘江的一只小船中。他的诗在艺术上以丰富多采著称,时而雄浑奔放,时而沉郁悲凉,或辞藻瑰丽,或平易质朴。他擅长律诗,又是新乐府诗体的开创者。他的诗声律和谐,选字精炼,「为人性癖耽佳句,语不惊人死不休」,正是他严谨创作态度的真实写照。在我国文学史上有「诗圣」之称。他的诗留存至今的有一千四百余首。有《杜少陵集》。
版权声明:本问由网友上传(或整理自网络),原作者已无法考证,版权归原作者所有。中学古诗词网免费发布仅供学习参考。
转载请注明:原文链接 | https://www.slxby.com/gushiwen/8869.html
《悲陈陶》相关推荐
- 作者:杜甫 朝代:唐代
少陵野老吞声哭,春日潜行曲江曲。 江头宫殿锁千门,细柳新蒲为谁绿。 忆昔霓旌下南苑,苑中万物生颜色。 昭阳殿里第一人,同辇随君侍君侧。 辇前才人带弓箭,白马嚼啮黄金勒。 翻身向天仰射云,一箭正坠双飞翼。 明眸皓齿今何在,血污游魂归不得。 清渭东流剑阁深,去住彼此无消息。 人生有情泪沾臆,江草江花岂终极。 黄昏胡骑尘满城,欲往城南望城北。
shǎo líng yě lǎo tūn shēng kū ,chūn rì qián háng qǔ jiāng qǔ 。 jiāng tóu gōng diàn suǒ qiān mén ,xì liǔ xīn pú wéi shuí lǜ 。 yì xī ní jīng xià nán yuàn ,yuàn zhōng wàn wù shēng yán sè 。 zhāo yáng diàn lǐ dì yī rén ,tóng niǎn suí jun1 shì jun1 cè 。 niǎn qián cái rén dài gōng jiàn ,bái mǎ jiáo niè huáng jīn lè 。 fān shēn xiàng tiān yǎng shè yún ,yī jiàn zhèng zhuì shuāng fēi yì 。 míng móu hào chǐ jīn hé zài ,xuè wū yóu hún guī bú dé 。 qīng wèi dōng liú jiàn gé shēn ,qù zhù bǐ cǐ wú xiāo xī 。 rén shēng yǒu qíng lèi zhān yì ,jiāng cǎo jiāng huā qǐ zhōng jí 。 huáng hūn hú qí chén mǎn chéng ,yù wǎng chéng nán wàng chéng běi 。
- 作者:杜甫 朝代:唐代
长安城头头白乌,夜飞延秋门上呼。 又向人家啄大屋,屋底达宫走避胡。 金鞭断折九马死,骨肉不得同驰驱。 腰下宝玦青珊瑚,可怜王孙泣路隅。 问之不肯道姓名,但道困苦乞为奴。 已经百日窜荆棘,身上无有完肌肤。 高帝子孙尽隆准,龙种自与常人殊。 豺狼在邑龙在野,王孙善保千金躯。 不敢长语临郊衢,且为王孙立斯须。 昨夜东风吹血腥,东来橐驼满旧都。 朔方健儿好身手,昔何勇锐今何愚。 窃闻天子已传位,圣德北服南单于。 花门剺面请雪耻,慎勿出口他人狙。 哀哉王孙慎勿疏,五陵佳气无时无。
zhǎng ān chéng tóu tóu bái wū ,yè fēi yán qiū mén shàng hū 。 yòu xiàng rén jiā zhuó dà wū ,wū dǐ dá gōng zǒu bì hú 。 jīn biān duàn shé jiǔ mǎ sǐ ,gǔ ròu bú dé tóng chí qū 。 yāo xià bǎo jué qīng shān hú ,kě lián wáng sūn qì lù yú 。 wèn zhī bú kěn dào xìng míng ,dàn dào kùn kǔ qǐ wéi nú 。 yǐ jīng bǎi rì cuàn jīng jí ,shēn shàng wú yǒu wán jī fū 。 gāo dì zǐ sūn jìn lóng zhǔn ,lóng zhǒng zì yǔ cháng rén shū 。 chái láng zài yì lóng zài yě ,wáng sūn shàn bǎo qiān jīn qū 。 bú gǎn zhǎng yǔ lín jiāo qú ,qiě wéi wáng sūn lì sī xū 。 zuó yè dōng fēng chuī xuè xīng ,dōng lái tuó tuó mǎn jiù dōu 。 shuò fāng jiàn ér hǎo shēn shǒu ,xī hé yǒng ruì jīn hé yú 。 qiè wén tiān zǐ yǐ chuán wèi ,shèng dé běi fú nán dān yú 。 huā mén lí miàn qǐng xuě chǐ ,shèn wù chū kǒu tā rén jū 。 āi zāi wáng sūn shèn wù shū ,wǔ líng jiā qì wú shí wú 。
- 作者:杜甫 朝代:唐代
功盖三分国,名成八阵图。 江流石不转,遗恨失吞吴。
gōng gài sān fèn guó ,míng chéng bā zhèn tú 。 jiāng liú shí bú zhuǎn ,yí hèn shī tūn wú 。
唐诗三百首,怀古,写人,哲理, - 作者:杜甫 朝代:唐代
他乡复行役,驻马别孤坟。 近泪无干土,低空有断云。 对棋陪谢傅,把剑觅徐君。 唯见林花落,莺啼送客闻。
tā xiāng fù háng yì ,zhù mǎ bié gū fén 。 jìn lèi wú gàn tǔ ,dī kōng yǒu duàn yún 。 duì qí péi xiè fù ,bǎ jiàn mì xú jun1 。 wéi jiàn lín huā luò ,yīng tí sòng kè wén 。
- 作者:杜甫 朝代:唐代
车辚辚,马萧萧,行人弓箭各在腰。 爷娘妻子走相送,尘埃不见咸阳桥。 牵衣顿足拦道哭,哭声直上干云霄。 道旁过者问行人,行人但云点行频。 或从十五北防河,便至四十西营田。 去时里正与裹头,归来头白还戍边。 边庭流血成海水,武皇开边意未已。 君不闻汉家山东二百州,千村万落生荆杞。 纵有健妇把锄犁,禾生陇亩无东西。 况复秦兵耐苦战,被驱不异犬与鸡。 长者虽有问,役夫敢申恨。 且如今年冬,未休关西卒。 县官急索租,租税从何出。 信知生男恶,反是生女好。 生女犹得嫁比邻,生男埋没随百草。 君不见,青海头,古来白骨无人收。 新鬼烦冤旧鬼哭,天阴雨湿声啾啾。
chē lín lín ,mǎ xiāo xiāo ,háng rén gōng jiàn gè zài yāo 。 yé niáng qī zǐ zǒu xiàng sòng ,chén āi bú jiàn xián yáng qiáo 。 qiān yī dùn zú lán dào kū ,kū shēng zhí shàng gàn yún xiāo 。 dào páng guò zhě wèn háng rén ,háng rén dàn yún diǎn háng pín 。 huò cóng shí wǔ běi fáng hé ,biàn zhì sì shí xī yíng tián 。 qù shí lǐ zhèng yǔ guǒ tóu ,guī lái tóu bái hái shù biān 。 biān tíng liú xuè chéng hǎi shuǐ ,wǔ huáng kāi biān yì wèi yǐ 。 jun1 bú wén hàn jiā shān dōng èr bǎi zhōu ,qiān cūn wàn luò shēng jīng qǐ 。 zòng yǒu jiàn fù bǎ chú lí ,hé shēng lǒng mǔ wú dōng xī 。 kuàng fù qín bīng nài kǔ zhàn ,bèi qū bú yì quǎn yǔ jī 。 zhǎng zhě suī yǒu wèn ,yì fū gǎn shēn hèn 。 qiě rú jīn nián dōng ,wèi xiū guān xī zú 。 xiàn guān jí suǒ zū ,zū shuì cóng hé chū 。 xìn zhī shēng nán è ,fǎn shì shēng nǚ hǎo 。 shēng nǚ yóu dé jià bǐ lín ,shēng nán mái méi suí bǎi cǎo 。 jun1 bú jiàn ,qīng hǎi tóu ,gǔ lái bái gǔ wú rén shōu 。 xīn guǐ fán yuān jiù guǐ kū ,tiān yīn yǔ shī shēng jiū jiū 。
唐诗三百首,叙事,战争,忧国忧民, - 作者:杜甫 朝代:唐代
四郊未宁静,垂老不得安。 子孙阵亡尽,焉用身独完? 投杖出门去,同行为辛酸。 幸有牙齿存,所悲骨髓乾。 男儿既介胄,长揖别上官。 老妻卧路啼,岁暮衣裳单。 孰知是死别?且复伤其寒。 此去必不归,还闻劝加餐。 土门壁甚坚,杏园度亦难。 势异邺城下,纵死时犹宽。 人生有离合,岂择衰盛端。 忆昔少壮日,迟回竟长叹。 万国尽征戍,烽火被冈峦。 积尸草木腥,流血川原丹。 何乡为乐土?安敢尚盘桓? 弃绝蓬室居,塌然摧肺肝。
sì jiāo wèi níng jìng ,chuí lǎo bú dé ān 。 zǐ sūn zhèn wáng jìn ,yān yòng shēn dú wán ? tóu zhàng chū mén qù ,tóng háng wéi xīn suān 。 xìng yǒu yá chǐ cún ,suǒ bēi gǔ suǐ qián 。 nán ér jì jiè zhòu ,zhǎng yī bié shàng guān 。 lǎo qī wò lù tí ,suì mù yī shang dān 。 shú zhī shì sǐ bié ?qiě fù shāng qí hán 。 cǐ qù bì bú guī ,hái wén quàn jiā cān 。 tǔ mén bì shèn jiān ,xìng yuán dù yì nán 。 shì yì yè chéng xià ,zòng sǐ shí yóu kuān 。 rén shēng yǒu lí hé ,qǐ zé shuāi shèng duān 。 yì xī shǎo zhuàng rì ,chí huí jìng zhǎng tàn 。 wàn guó jìn zhēng shù ,fēng huǒ bèi gāng luán 。 jī shī cǎo mù xīng ,liú xuè chuān yuán dān 。 hé xiāng wéi lè tǔ ?ān gǎn shàng pán huán ? qì jué péng shì jū ,tā rán cuī fèi gān 。
叙事,战争,惜别, - 作者:杜甫 朝代:唐代
白也诗无敌,飘然思不群。 清新庾开府,俊逸鲍参军。 渭北春天树,江东日暮云。 何时一樽酒,重与细论文。
bái yě shī wú dí ,piāo rán sī bú qún 。 qīng xīn yǔ kāi fǔ ,jun4 yì bào cān jun1 。 wèi běi chūn tiān shù ,jiāng dōng rì mù yún 。 hé shí yī zūn jiǔ ,zhòng yǔ xì lùn wén 。
- 作者:杜甫 朝代:唐代
花隐掖垣暮,啾啾栖鸟过。 星临万户动,月傍九霄多。 不寝听金钥,因风想玉珂。 明朝有封事,数问夜如何。
huā yǐn yè yuán mù ,jiū jiū qī niǎo guò 。 xīng lín wàn hù dòng ,yuè bàng jiǔ xiāo duō 。 bú qǐn tīng jīn yào ,yīn fēng xiǎng yù kē 。 míng cháo yǒu fēng shì ,shù wèn yè rú hé 。
- 作者:杜甫 朝代:唐代
国破山河在,城春草木深。
感时花溅泪,恨别鸟惊心。
烽火连三月,家书抵万金。
白头搔更短,浑欲不胜簪。
guó pò shān hé zài ,chéng chūn cǎo mù shēn 。
gǎn shí huā jiàn lèi ,hèn bié niǎo jīng xīn 。
fēng huǒ lián sān yuè ,jiā shū dǐ wàn jīn 。
bái tóu sāo gèng duǎn ,hún yù bú shèng zān 。
写鸟,爱国,思乡,战争,忧国忧民,初中古诗,唐诗三百首, - 作者:杜甫 朝代:唐代
好雨知时节,[1]当春乃发生。[2] 随风潜入夜,[3]润物细无声。[4] 野径云俱黑,[5]江船火独明。[6] 晓看红湿处,[7]花重锦官城。[8]
hǎo yǔ zhī shí jiē ,[1]dāng chūn nǎi fā shēng 。[2] suí fēng qián rù yè ,[3]rùn wù xì wú shēng 。[4] yě jìng yún jù hēi ,[5]jiāng chuán huǒ dú míng 。[6] xiǎo kàn hóng shī chù ,[7]huā zhòng jǐn guān chéng 。[8]
小学古诗,春天,咏物,写雨,喜悦, - 作者:杜甫 朝代:唐代
华轩蔼蔼他年到, 绵竹亭亭出县高。 江上舍前无此物, 幸分苍柳拂波涛。
huá xuān ǎi ǎi tā nián dào , mián zhú tíng tíng chū xiàn gāo 。 jiāng shàng shě qián wú cǐ wù , xìng fèn cāng liǔ fú bō tāo 。
- 作者:杜甫 朝代:唐代
将军魏武之子孙,于今为庶为清门。 英雄割据今已矣,文采风流今尚存。 学书初学卫夫人,但恨无过王右军。 丹青不知老将至,富贵于我如浮云。 开元之中常引见,承恩数上南薰殿。 凌烟功臣少颜色,将军下笔开生面。 良相头上进贤冠,猛将腰间大羽箭。 褒公鄂公毛发动,英姿飒爽来酣战。 先帝天马玉花骢,画工如山貌不同。 是日牵来赤墀下,迥立阊阖生长风。 诏谓将军拂绢素,意匠惨淡经营中。 斯须九重真龙出,一洗万古凡马空。 玉花却在御榻上,榻上庭前屹相向。 至尊含笑催赐金,圉人太仆皆惆怅。 弟子韩干早入室,亦能画马穷殊相。 干惟画肉不画骨,忍使骅骝气凋丧。 将军画善盖有神,必逢佳士亦写真。 即今飘泊干戈际,屡貌寻常行路人。 途穷反遭俗眼白,世上未有如公贫。 但看古来盛名下,终日坎壈缠其身。
jiāng jun1 wèi wǔ zhī zǐ sūn ,yú jīn wéi shù wéi qīng mén 。 yīng xióng gē jù jīn yǐ yǐ ,wén cǎi fēng liú jīn shàng cún 。 xué shū chū xué wèi fū rén ,dàn hèn wú guò wáng yòu jun1 。 dān qīng bú zhī lǎo jiāng zhì ,fù guì yú wǒ rú fú yún 。 kāi yuán zhī zhōng cháng yǐn jiàn ,chéng ēn shù shàng nán xūn diàn 。 líng yān gōng chén shǎo yán sè ,jiāng jun1 xià bǐ kāi shēng miàn 。 liáng xiàng tóu shàng jìn xián guàn ,měng jiāng yāo jiān dà yǔ jiàn 。 bāo gōng è gōng máo fā dòng ,yīng zī sà shuǎng lái hān zhàn 。 xiān dì tiān mǎ yù huā cōng ,huà gōng rú shān mào bú tóng 。 shì rì qiān lái chì chí xià ,jiǒng lì chāng hé shēng zhǎng fēng 。 zhào wèi jiāng jun1 fú juàn sù ,yì jiàng cǎn dàn jīng yíng zhōng 。 sī xū jiǔ zhòng zhēn lóng chū ,yī xǐ wàn gǔ fán mǎ kōng 。 yù huā què zài yù tà shàng ,tà shàng tíng qián yì xiàng xiàng 。 zhì zūn hán xiào cuī cì jīn ,yǔ rén tài pú jiē chóu chàng 。 dì zǐ hán gàn zǎo rù shì ,yì néng huà mǎ qióng shū xiàng 。 gàn wéi huà ròu bú huà gǔ ,rěn shǐ huá liú qì diāo sàng 。 jiāng jun1 huà shàn gài yǒu shén ,bì féng jiā shì yì xiě zhēn 。 jí jīn piāo bó gàn gē jì ,lǚ mào xún cháng háng lù rén 。 tú qióng fǎn zāo sú yǎn bái ,shì shàng wèi yǒu rú gōng pín 。 dàn kàn gǔ lái shèng míng xià ,zhōng rì kǎn lǎn chán qí shēn 。
- 作者:杜甫 朝代:唐代
亦知戍不返,秋至拭清砧。 已近苦寒月,况经长别心。 宁辞捣衣倦,一寄塞垣深。 用尽闺中力,君听空外音!
yì zhī shù bú fǎn ,qiū zhì shì qīng zhēn 。 yǐ jìn kǔ hán yuè ,kuàng jīng zhǎng bié xīn 。 níng cí dǎo yī juàn ,yī jì sāi yuán shēn 。 yòng jìn guī zhōng lì ,jun1 tīng kōng wài yīn !
- 作者:杜甫 朝代:唐代
风急天高猿啸哀,渚清沙白鸟飞回。 无边落木萧萧下,不尽长江滚滚来。 万里悲秋常作客,百年多病独登台。 艰难苦恨繁霜鬓,潦倒新停浊酒怀。
fēng jí tiān gāo yuán xiào āi ,zhǔ qīng shā bái niǎo fēi huí 。 wú biān luò mù xiāo xiāo xià ,bú jìn zhǎng jiāng gǔn gǔn lái 。 wàn lǐ bēi qiū cháng zuò kè ,bǎi nián duō bìng dú dēng tái 。 jiān nán kǔ hèn fán shuāng bìn ,liáo dǎo xīn tíng zhuó jiǔ huái 。
唐诗三百首,秋天,登高,写景,抒情,忧国忧民, - 作者:杜甫 朝代:唐代
花近高楼伤客心,万方多难此登临。 锦江春色来天地,玉垒浮云变古今。 北极朝廷终不改,西山寇盗莫相侵。 可怜后主还祠庙,日暮聊为梁甫吟。
huā jìn gāo lóu shāng kè xīn ,wàn fāng duō nán cǐ dēng lín 。 jǐn jiāng chūn sè lái tiān dì ,yù lěi fú yún biàn gǔ jīn 。 běi jí cháo tíng zhōng bú gǎi ,xī shān kòu dào mò xiàng qīn 。 kě lián hòu zhǔ hái cí miào ,rì mù liáo wéi liáng fǔ yín 。
唐诗三百首,初中古诗,高中古诗,写景,怀古,感时,忧国忧民,