1. 古诗词大全
  2. 唐代诗人

李白的诗词全集

共收录了1159首诗词作品

李白简介

李白(701─762),字太白,号青莲居士,祖籍陇西成纪(今甘肃省天水县附近)。先世于隋末流徙中亚。李白即生于中亚的碎叶城(今吉尔吉斯斯坦境内)。五岁时随其父迁居绵州彰明县(今四川省江油县)的青莲乡。早年在蜀中就学漫游。青年时期,开始漫游全国各地。天宝初,因道士吴筠的推荐,应诏赴长安,供奉翰林,受到唐玄宗李隆基的特殊礼遇。但因权贵不容,不久即遭谗去职,长期游历。天宝十四年(755)安史之乱起,他隐居庐山,但仍密切注视着国家和人民的命运。后参加永王李璘幕府。永王兵败被杀,李白坐系浔阳狱,第二年长流夜郎,途中遇赦。晚年飘泊于武昌、浔阳、宣城等地。代宗宝应元年(762)病死于其族叔当涂县令李阳冰处。纵观李白一生,其思想是比较复杂的。儒家、道家、纵横家、游侠思想对他都有影响。他企羡神仙,向往隐逸,可是又不愿「一朝飞腾为方丈蓬莱之人」,而要「申管晏之谈,谋帝王之术,奋其智能,愿为辅弼,使寰区大定,海县清一」(《代寿山答孟少府移文书》)。他有着远大的政治抱负,但又不愿走科举的道路。他想通过隐居,求仙获取声望,从而在名人荐举下,受到皇帝征召重用,以便实现「济苍生」、「安社稷」的理想,然后功成身退。诗人就是在这一思想指导下度过狂放而又坎坷的一生。李白存诗九百九十多首。这些诗歌,或以奔放的激情表达对理想政治的热烈追求,对建功立业的渴望;或以犀利的笔锋揭露政治集团的荒淫腐朽;或以善描的画笔点染祖国壮丽的山河。他的诗篇,无论五言七言,无论古体近体,无不别具风格,具有强烈的浪漫主义色彩。有《李太白集》。北宋初年,人们发现《菩萨蛮》「平林漠漠烟如织」和《忆秦娥》「秦娥梦断秦楼月」两词,又尊他为词的始祖。有人怀疑那是后人所托,至今聚讼纷纭。其实,李白的乐府诗,当时已被之管弦,就是词的滥觞了。至于历来被称为「百代词曲之祖」的这两首词,格调高绝,气象阔大,如果不属于李白,又算作谁的作品为好呢?
展开查看所有  

李白诗集大全

  • 作者:李白 朝代:唐代

    巴水急如箭,巴船去若飞。 十月三千里,郎行几岁归?

    bā shuǐ jí rú jiàn ,bā chuán qù ruò fēi 。 shí yuè sān qiān lǐ ,láng háng jǐ suì guī ?

  • 作者:李白 朝代:唐代

    青天有月来几时?我今停杯一问之。 人攀明月不可得,月行却与人相随。 皎如飞镜临丹阙,绿烟灭尽清辉发。 但见宵从海上来,宁知晓向云间没。 白兔捣药秋复春,嫦娥孤栖与谁邻? 今人不见古时月,今月曾经照古人。 古人今人若流水,共看明月皆如此。 唯愿当歌对酒时,月光长照金樽里。

    qīng tiān yǒu yuè lái jǐ shí ?wǒ jīn tíng bēi yī wèn zhī 。 rén pān míng yuè bú kě dé ,yuè háng què yǔ rén xiàng suí 。 jiǎo rú fēi jìng lín dān què ,lǜ yān miè jìn qīng huī fā 。 dàn jiàn xiāo cóng hǎi shàng lái ,níng zhī xiǎo xiàng yún jiān méi 。 bái tù dǎo yào qiū fù chūn ,cháng é gū qī yǔ shuí lín ? jīn rén bú jiàn gǔ shí yuè ,jīn yuè céng jīng zhào gǔ rén 。 gǔ rén jīn rén ruò liú shuǐ ,gòng kàn míng yuè jiē rú cǐ 。 wéi yuàn dāng gē duì jiǔ shí ,yuè guāng zhǎng zhào jīn zūn lǐ 。

  • 作者:李白 朝代:唐代

    送君灞陵亭,灞水流浩浩。 上有无花之古树,下有伤心之春草。 我向秦人问路岐,云是王粲南登之古道。 古道连绵走西京,紫阙落日浮云生。 正当今夕断肠处,骊歌愁绝不忍听。

    sòng jun1 bà líng tíng ,bà shuǐ liú hào hào 。 shàng yǒu wú huā zhī gǔ shù ,xià yǒu shāng xīn zhī chūn cǎo 。 wǒ xiàng qín rén wèn lù qí ,yún shì wáng càn nán dēng zhī gǔ dào 。 gǔ dào lián mián zǒu xī jīng ,zǐ què luò rì fú yún shēng 。 zhèng dāng jīn xī duàn cháng chù ,lí gē chóu jué bú rěn tīng 。

  • 作者:李白 朝代:唐代

    故人西辞黄鹤楼,烟花三月下扬州。

    孤帆远影碧空尽,唯见长江天际流。

    gù rén xī cí huáng hè lóu ,yān huā sān yuè xià yáng zhōu 。

    gū fān yuǎn yǐng bì kōng jìn ,wéi jiàn zhǎng jiāng tiān jì liú 。

    写景,写水,长江,地名,离别,送别,友情,小学古诗,唐诗三百首,
  • 作者:李白 朝代:唐代

    君不见黄河之水天上来,奔流到海不复回。 君不见高堂明镜悲白发,朝如青丝暮成雪。 人生得意须尽欢,莫使金樽空对月。 天生我材必有用,千金散尽还复来。 烹羊宰牛且为乐,会须一饮三百杯。 岑夫子,丹邱生,将进酒,杯莫停。 与君歌一曲,请君为我倾耳听。 钟鼓馔玉不足贵,但愿长醉不愿醒。 古来圣贤皆寂寞,惟有饮者留其名。 陈王昔时宴平乐,斗酒十千恣欢谑。 主人何为言少钱,径须沽取对君酌。 五花马,千金裘。 呼儿将出换美酒,与尔同销万古愁。

    jun1 bú jiàn huáng hé zhī shuǐ tiān shàng lái ,bēn liú dào hǎi bú fù huí 。 jun1 bú jiàn gāo táng míng jìng bēi bái fā ,cháo rú qīng sī mù chéng xuě 。 rén shēng dé yì xū jìn huān ,mò shǐ jīn zūn kōng duì yuè 。 tiān shēng wǒ cái bì yǒu yòng ,qiān jīn sàn jìn hái fù lái 。 pēng yáng zǎi niú qiě wéi lè ,huì xū yī yǐn sān bǎi bēi 。 cén fū zǐ ,dān qiū shēng ,jiāng jìn jiǔ ,bēi mò tíng 。 yǔ jun1 gē yī qǔ ,qǐng jun1 wéi wǒ qīng ěr tīng 。 zhōng gǔ zhuàn yù bú zú guì ,dàn yuàn zhǎng zuì bú yuàn xǐng 。 gǔ lái shèng xián jiē jì mò ,wéi yǒu yǐn zhě liú qí míng 。 chén wáng xī shí yàn píng lè ,dòu jiǔ shí qiān zì huān xuè 。 zhǔ rén hé wéi yán shǎo qián ,jìng xū gū qǔ duì jun1 zhuó 。 wǔ huā mǎ ,qiān jīn qiú 。 hū ér jiāng chū huàn měi jiǔ ,yǔ ěr tóng xiāo wàn gǔ chóu 。

    乐府,唐诗三百首,咏物,抒情,哲理,宴饮,
  • 作者:李白 朝代:唐代

    君不见大鹏扬翅上九天, 云霄十万须臾间。 君不见汪洋浪海遥无际, 朝帆远影暮归月。 茫茫大漠走黄沙, 甘凉古道赴天阙。 孤月长空狼崖啸, 狂风潇雨马飞啼。 单刀负背穿尘过, 万里河山锦绣诗。 狼烟起 古长城 将军令 号角鸣 旌旗高扬风怒嚎, 壮士拔剑雪心恨。 誓死沙场保家国, 不废男儿血肉身。 杀声刀鸣嘶乱马, 滚滚人马坠黄尘。 从来青史圣名在, 明月寂冷英雄泪。 华清宫里歌舞升, 忽报北疆烽火急。 帝王怒, 发冲冠, 誓与匈奴共死战, 胡血染尽万仞山!

    jun1 bú jiàn dà péng yáng chì shàng jiǔ tiān , yún xiāo shí wàn xū yú jiān 。 jun1 bú jiàn wāng yáng làng hǎi yáo wú jì , cháo fān yuǎn yǐng mù guī yuè 。 máng máng dà mò zǒu huáng shā , gān liáng gǔ dào fù tiān què 。 gū yuè zhǎng kōng láng yá xiào , kuáng fēng xiāo yǔ mǎ fēi tí 。 dān dāo fù bèi chuān chén guò , wàn lǐ hé shān jǐn xiù shī 。 láng yān qǐ gǔ zhǎng chéng jiāng jun1 lìng hào jiǎo míng jīng qí gāo yáng fēng nù háo , zhuàng shì bá jiàn xuě xīn hèn 。 shì sǐ shā chǎng bǎo jiā guó , bú fèi nán ér xuè ròu shēn 。 shā shēng dāo míng sī luàn mǎ , gǔn gǔn rén mǎ zhuì huáng chén 。 cóng lái qīng shǐ shèng míng zài , míng yuè jì lěng yīng xióng lèi 。 huá qīng gōng lǐ gē wǔ shēng , hū bào běi jiāng fēng huǒ jí 。 dì wáng nù , fā chōng guàn , shì yǔ xiōng nú gòng sǐ zhàn , hú xuè rǎn jìn wàn rèn shān !

  • 作者:李白 朝代:唐代

    冥蒙浮世烟, 清气水中天. 万事皆为乐, 无情便是仙.

    míng méng fú shì yān , qīng qì shuǐ zhōng tiān . wàn shì jiē wéi lè , wú qíng biàn shì xiān .

  • 作者:李白 朝代:唐代

    远山渺邈芒, 心重路彷徨. 仙境何时到? 岩前黯自伤.

    yuǎn shān miǎo miǎo máng , xīn zhòng lù páng huáng . xiān jìng hé shí dào ? yán qián àn zì shāng .

  • 作者:李白 朝代:唐代

    六天锁在校园中,转日行云月夜空. 寂寞高三平淡淡,天涯是客太匆匆. 我欲乘风东逝去,魂飞千里到天宫. 欢歌一曲追明月,浪打潮生驾玉龙!

    liù tiān suǒ zài xiào yuán zhōng ,zhuǎn rì háng yún yuè yè kōng . jì mò gāo sān píng dàn dàn ,tiān yá shì kè tài cōng cōng . wǒ yù chéng fēng dōng shì qù ,hún fēi qiān lǐ dào tiān gōng . huān gē yī qǔ zhuī míng yuè ,làng dǎ cháo shēng jià yù lóng !

  • 作者:李白 朝代:唐代

    铿鸣钟。 考朗鼓。 歌白鸠。 引拂舞。 白鸠之白谁与邻。 霜衣雪襟诚可珍。 含哺七子能平均。 食不噎。[2] 性安驯。 首农政。 鸣阳春。 天子刻玉杖。 镂形赐耆人。 白鹭之白非纯真。[3] 外洁其色心匪仁。 阙五德。 无司晨。 胡为啄我葭下之紫鳞。[4] 鹰鹯雕鹗。 贪而好杀。 凤凰虽大圣。 不愿以为臣。

    kēng míng zhōng 。 kǎo lǎng gǔ 。 gē bái jiū 。 yǐn fú wǔ 。 bái jiū zhī bái shuí yǔ lín 。 shuāng yī xuě jīn chéng kě zhēn 。 hán bǔ qī zǐ néng píng jun1 。 shí bú yē 。[2] xìng ān xùn 。 shǒu nóng zhèng 。 míng yáng chūn 。 tiān zǐ kè yù zhàng 。 lòu xíng cì qí rén 。 bái lù zhī bái fēi chún zhēn 。[3] wài jié qí sè xīn fěi rén 。 què wǔ dé 。 wú sī chén 。 hú wéi zhuó wǒ jiā xià zhī zǐ lín 。[4] yīng zhān diāo è 。 tān ér hǎo shā 。 fèng huáng suī dà shèng 。 bú yuàn yǐ wéi chén 。

  • 作者:李白 朝代:唐代

    锦水东北流, 波荡双鸳鸯。 雄巢汉宫树, 雌弄秦草芳。 宁同万死碎绮翼, 不忍云间两分张。 此时阿娇正娇妒, 独坐长门愁日暮。 但愿君恩顾妾深, 岂惜黄金买词赋。 相如作赋得黄金, 丈夫好新多异心。 一朝将聘茂陵女, 文君因赠白头吟。 东流不作西归水, 落花辞条羞故林。 兔丝固无情, 随风任倾倒。 谁使女萝枝, 而来强萦抱。 两草犹一心, 人心不如草。 莫卷龙须席, 从他生网丝。 且留琥珀枕, 或有梦来时。 覆水再收岂满杯, 弃妾已去难重回。 古来得意不相负, 只今惟见青陵台。

    jǐn shuǐ dōng běi liú , bō dàng shuāng yuān yāng 。 xióng cháo hàn gōng shù , cí nòng qín cǎo fāng 。 níng tóng wàn sǐ suì qǐ yì , bú rěn yún jiān liǎng fèn zhāng 。 cǐ shí ā jiāo zhèng jiāo dù , dú zuò zhǎng mén chóu rì mù 。 dàn yuàn jun1 ēn gù qiè shēn , qǐ xī huáng jīn mǎi cí fù 。 xiàng rú zuò fù dé huáng jīn , zhàng fū hǎo xīn duō yì xīn 。 yī cháo jiāng pìn mào líng nǚ , wén jun1 yīn zèng bái tóu yín 。 dōng liú bú zuò xī guī shuǐ , luò huā cí tiáo xiū gù lín 。 tù sī gù wú qíng , suí fēng rèn qīng dǎo 。 shuí shǐ nǚ luó zhī , ér lái qiáng yíng bào 。 liǎng cǎo yóu yī xīn , rén xīn bú rú cǎo 。 mò juàn lóng xū xí , cóng tā shēng wǎng sī 。 qiě liú hǔ pò zhěn , huò yǒu mèng lái shí 。 fù shuǐ zài shōu qǐ mǎn bēi , qì qiè yǐ qù nán zhòng huí 。 gǔ lái dé yì bú xiàng fù , zhī jīn wéi jiàn qīng líng tái 。

  • 作者:李白 朝代:唐代

    楚山秦山皆白云, 白云处处长随君。 长随君,君入楚山里, 云亦随君渡湘水。 湘水上,女萝衣, 白云堪卧君早归。

    chǔ shān qín shān jiē bái yún , bái yún chù chù zhǎng suí jun1 。 zhǎng suí jun1 ,jun1 rù chǔ shān lǐ , yún yì suí jun1 dù xiāng shuǐ 。 xiāng shuǐ shàng ,nǚ luó yī , bái yún kān wò jun1 zǎo guī 。

  • 作者:李白 朝代:唐代

    烛龙栖寒门,光耀犹旦开。 日月照之何不及此?惟有北风号怒天上来。 燕山雪花大如席,片片吹落轩辕台。 幽州思妇十二月,停歌罢笑双蛾摧。 倚门望行人,念君长城苦寒良可哀。 别时提剑救边去,遗此虎文金鞴靫。[1] 中有一双白羽箭,蜘蛛结网生尘埃。 箭空在,人今战死不复回。 不忍见此物,焚之已成灰。 黄河捧土尚可塞,北风雨雪恨难裁。

    zhú lóng qī hán mén ,guāng yào yóu dàn kāi 。 rì yuè zhào zhī hé bú jí cǐ ?wéi yǒu běi fēng hào nù tiān shàng lái 。 yàn shān xuě huā dà rú xí ,piàn piàn chuī luò xuān yuán tái 。 yōu zhōu sī fù shí èr yuè ,tíng gē bà xiào shuāng é cuī 。 yǐ mén wàng háng rén ,niàn jun1 zhǎng chéng kǔ hán liáng kě āi 。 bié shí tí jiàn jiù biān qù ,yí cǐ hǔ wén jīn bèi chá 。[1] zhōng yǒu yī shuāng bái yǔ jiàn ,zhī zhū jié wǎng shēng chén āi 。 jiàn kōng zài ,rén jīn zhàn sǐ bú fù huí 。 bú rěn jiàn cǐ wù ,fén zhī yǐ chéng huī 。 huáng hé pěng tǔ shàng kě sāi ,běi fēng yǔ xuě hèn nán cái 。

    冬天,写雪,写风,借景抒情,女子,思念,
  • 作者:李白 朝代:唐代

    少年上人号怀素,草书天下称独步。 墨池飞出北溟鱼,笔锋杀尽中山兔。 八月九月天气凉,酒徒词客满高堂。 笺麻素绢排数厢,宣州石砚墨色光。 吾师醉后倚绳床,须臾扫尽数千张。 飘风骤雨惊飒飒,落花飞雪何茫茫。 起来向壁不停手,一行数字大如斗。 恍恍如闻神鬼惊,时时只见龙蛇走。 左盘右蹙如惊电,状同楚汉相攻战。 湖南七郡凡几家,家家屏障书题遍。 王逸少,张伯英,古来几许浪得名。 张颠老死不足数,我师此义不师古。 古来万事贵天生,何必要公孙大娘浑脱舞。

    shǎo nián shàng rén hào huái sù ,cǎo shū tiān xià chēng dú bù 。 mò chí fēi chū běi míng yú ,bǐ fēng shā jìn zhōng shān tù 。 bā yuè jiǔ yuè tiān qì liáng ,jiǔ tú cí kè mǎn gāo táng 。 jiān má sù juàn pái shù xiāng ,xuān zhōu shí yàn mò sè guāng 。 wú shī zuì hòu yǐ shéng chuáng ,xū yú sǎo jìn shù qiān zhāng 。 piāo fēng zhòu yǔ jīng sà sà ,luò huā fēi xuě hé máng máng 。 qǐ lái xiàng bì bú tíng shǒu ,yī háng shù zì dà rú dòu 。 huǎng huǎng rú wén shén guǐ jīng ,shí shí zhī jiàn lóng shé zǒu 。 zuǒ pán yòu cù rú jīng diàn ,zhuàng tóng chǔ hàn xiàng gōng zhàn 。 hú nán qī jun4 fán jǐ jiā ,jiā jiā píng zhàng shū tí biàn 。 wáng yì shǎo ,zhāng bó yīng ,gǔ lái jǐ xǔ làng dé míng 。 zhāng diān lǎo sǐ bú zú shù ,wǒ shī cǐ yì bú shī gǔ 。 gǔ lái wàn shì guì tiān shēng ,hé bì yào gōng sūn dà niáng hún tuō wǔ 。

  • 作者:李白 朝代:唐代

    妾发初覆额,折花门前剧。 郎骑竹马来,绕床弄青梅。 同居长干里,两小无嫌猜,[2] 十四为君妇,羞颜未尝开。 低头向暗壁,千唤不一回。 十五始展眉,愿同尘与灰。 常存抱柱信,岂上望夫台。[3] 十六君远行,瞿塘滟滪堆。[4] 五月不可触,猿声天上哀。 门前迟行迹,一一生绿苔。 苔深不能扫,落叶秋风早。 八月蝴蝶黄,双飞西园草。 感此伤妾心,坐愁红颜老。 早晚下三巴,预将书报家。 相迎不道远,直至长风沙。[5]

    qiè fā chū fù é ,shé huā mén qián jù 。 láng qí zhú mǎ lái ,rào chuáng nòng qīng méi 。 tóng jū zhǎng gàn lǐ ,liǎng xiǎo wú xián cāi ,[2] shí sì wéi jun1 fù ,xiū yán wèi cháng kāi 。 dī tóu xiàng àn bì ,qiān huàn bú yī huí 。 shí wǔ shǐ zhǎn méi ,yuàn tóng chén yǔ huī 。 cháng cún bào zhù xìn ,qǐ shàng wàng fū tái 。[3] shí liù jun1 yuǎn háng ,qú táng yàn yù duī 。[4] wǔ yuè bú kě chù ,yuán shēng tiān shàng āi 。 mén qián chí háng jì ,yī yī shēng lǜ tái 。 tái shēn bú néng sǎo ,luò yè qiū fēng zǎo 。 bā yuè hú dié huáng ,shuāng fēi xī yuán cǎo 。 gǎn cǐ shāng qiè xīn ,zuò chóu hóng yán lǎo 。 zǎo wǎn xià sān bā ,yù jiāng shū bào jiā 。 xiàng yíng bú dào yuǎn ,zhí zhì zhǎng fēng shā 。[5]