桂州腊夜原文
雪声偏傍竹,寒梦不离家。
晓角分残漏,孤灯落碎花。
二年随骠骑,辛苦向天涯。
桂州腊夜拼音版
zuò dào sān gèng jìn ,guī réng wàn lǐ shē 。xuě shēng piān bàng zhú ,hán mèng bú lí jiā 。
xiǎo jiǎo fèn cán lòu ,gū dēng luò suì huā 。
èr nián suí biāo qí ,xīn kǔ xiàng tiān yá 。
提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。
桂州腊夜翻译
暂无翻译!
桂州腊夜赏析
暂无赏析!
作者介绍
戎昱,(744~800)唐代诗人。荆州(今湖北江陵)人,郡望扶风(今属陕西)。少年举进士落第,游名都山川,后中进士。宝应元年(762),从滑州、洛阳西行,经华阴,遇见王季友,同赋《苦哉行》。大历二年(767)秋回故乡,在荆南节度使卫伯玉幕府中任从事。后流寓湖南,为潭州刺史崔瓘、桂州刺史李昌巙幕僚。建中三年(782)居长安,任侍御史。翌年贬为辰州刺史。后又任虔州刺史。晚年在湖南零陵任职,流寓桂州而终。中唐前期比较注重反映现实的诗人之一。名作《苦哉行》写战争给人民带来灾难。羁旅游宦、感伤身世的作品以《桂州腊夜》较有名。
版权声明:本问由网友上传(或整理自网络),原作者已无法考证,版权归原作者所有。中学古诗词网免费发布仅供学习参考。
转载请注明:原文链接 | https://www.slxby.com/gushiwen/8771.html
《桂州腊夜》相关推荐
- 作者:戎昱 朝代:唐代
北风凋白草,胡马日骎骎。
夜后戍楼月,秋来边将心。
铁衣霜露重,战马岁年深。
自有卢龙塞,烟尘飞至今。běi fēng diāo bái cǎo ,hú mǎ rì qīn qīn 。
yè hòu shù lóu yuè ,qiū lái biān jiāng xīn 。
tiě yī shuāng lù zhòng ,zhàn mǎ suì nián shēn 。
zì yǒu lú lóng sāi ,yān chén fēi zhì jīn 。边塞,将士,渴望,和平, - 作者:戎昱 朝代:唐代
北风凋白草,胡马日骎骎。
夜后戍楼月,秋来边将心。
铁衣霜露重,战马岁年深。
自有卢龙塞,烟尘飞至今。běi fēng diāo bái cǎo ,hú mǎ rì qīn qīn 。
yè hòu shù lóu yuè ,qiū lái biān jiāng xīn 。
tiě yī shuāng lù zhòng ,zhàn mǎ suì nián shēn 。
zì yǒu lú lóng sāi ,yān chén fēi zhì jīn 。辞赋, - 作者:戎昱 朝代:唐代
汉家青史上,计拙是和亲。
社稷依明主,安危托妇人。
岂能将玉貌,便拟静胡尘。
地下千年骨,谁为辅佐臣。hàn jiā qīng shǐ shàng ,jì zhuō shì hé qīn 。
shè jì yī míng zhǔ ,ān wēi tuō fù rén 。
qǐ néng jiāng yù mào ,biàn nǐ jìng hú chén 。
dì xià qiān nián gǔ ,shuí wéi fǔ zuǒ chén 。, - 作者:戎昱 朝代:唐代
且莫奏短歌,听余苦辛词:如今刀笔士,不及屠酤儿。
少年无事学诗赋,岂意文章复相误。东西南北少知音,
终年竟岁悲行路。仰面诉天天不闻,低头告地地不言。
天地生我尚如此,陌上他人何足论。谁谓西江深,
涉之固无忧;谁谓南山高,可以登之游。
险巇惟有世间路,一向令人堪白头。贵人立意不可测,
等闲桃李成荆棘。风尘之士深可亲,心如鸡犬能依人。
悲来却忆汉天子,不弃相如家旧贫。饮酒酒能散羁愁,
谁家有酒判一醉,万事从他江水流。qiě mò zòu duǎn gē ,tīng yú kǔ xīn cí :rú jīn dāo bǐ shì ,bú jí tú gū ér 。
shǎo nián wú shì xué shī fù ,qǐ yì wén zhāng fù xiàng wù 。dōng xī nán běi shǎo zhī yīn ,
zhōng nián jìng suì bēi háng lù 。yǎng miàn sù tiān tiān bú wén ,dī tóu gào dì dì bú yán 。
tiān dì shēng wǒ shàng rú cǐ ,mò shàng tā rén hé zú lùn 。shuí wèi xī jiāng shēn ,
shè zhī gù wú yōu ;shuí wèi nán shān gāo ,kě yǐ dēng zhī yóu 。
xiǎn xī wéi yǒu shì jiān lù ,yī xiàng lìng rén kān bái tóu 。guì rén lì yì bú kě cè ,
děng xián táo lǐ chéng jīng jí 。fēng chén zhī shì shēn kě qīn ,xīn rú jī quǎn néng yī rén 。
bēi lái què yì hàn tiān zǐ ,bú qì xiàng rú jiā jiù pín 。yǐn jiǔ jiǔ néng sàn jī chóu ,
shuí jiā yǒu jiǔ pàn yī zuì ,wàn shì cóng tā jiāng shuǐ liú 。辞赋, - 作者:戎昱 朝代:唐代
彼鼠侵我厨,纵狸授粱肉。鼠虽为君却,狸食自须足。
冀雪大国耻,翻是大国辱。膻腥逼绮罗,砖瓦杂珠玉。
登楼非骋望,目笑是心哭。何意天乐中,至今奏胡曲。
官军收洛阳,家住洛阳里。夫婿与兄弟,目前见伤死。
吞声不许哭,还遣衣罗绮。上马随匈奴,数秋黄尘里。
生为名家女,死作塞垣鬼。乡国无还期,天津哭流水。
登楼望天衢,目极泪盈睫。强笑无笑容,须妆旧花靥。
昔年买奴仆,奴仆来碎叶。岂意未死间,自为匈奴妾。
一生忽至此,万事痛苦业。得出塞垣飞,不如彼蜂蝶。
妾家青河边,七叶承貂蝉。身为最小女,偏得浑家怜。
亲戚不相识,幽闺十五年。有时最远出,只到中门前。
前年狂胡来,惧死翻生全。今秋官军至,岂意遭戈鋋.
匈奴为先锋,长鼻黄发拳。弯弓猎生人,百步牛羊膻。
脱身落虎口,不及归黄泉。苦哉难重陈,暗哭苍苍天。
可汗奉亲诏,今月归燕山。忽如乱刀剑,搅妾心肠间。
出户望北荒,迢迢玉门关。生人为死别,有去无时还。
汉月割妾心,胡风凋妾颜。去去断绝魂,叫天天不闻。bǐ shǔ qīn wǒ chú ,zòng lí shòu liáng ròu 。shǔ suī wéi jun1 què ,lí shí zì xū zú 。
jì xuě dà guó chǐ ,fān shì dà guó rǔ 。shān xīng bī qǐ luó ,zhuān wǎ zá zhū yù 。
dēng lóu fēi chěng wàng ,mù xiào shì xīn kū 。hé yì tiān lè zhōng ,zhì jīn zòu hú qǔ 。
guān jun1 shōu luò yáng ,jiā zhù luò yáng lǐ 。fū xù yǔ xiōng dì ,mù qián jiàn shāng sǐ 。
tūn shēng bú xǔ kū ,hái qiǎn yī luó qǐ 。shàng mǎ suí xiōng nú ,shù qiū huáng chén lǐ 。
shēng wéi míng jiā nǚ ,sǐ zuò sāi yuán guǐ 。xiāng guó wú hái qī ,tiān jīn kū liú shuǐ 。
dēng lóu wàng tiān qú ,mù jí lèi yíng jié 。qiáng xiào wú xiào róng ,xū zhuāng jiù huā yè 。
xī nián mǎi nú pú ,nú pú lái suì yè 。qǐ yì wèi sǐ jiān ,zì wéi xiōng nú qiè 。
yī shēng hū zhì cǐ ,wàn shì tòng kǔ yè 。dé chū sāi yuán fēi ,bú rú bǐ fēng dié 。
qiè jiā qīng hé biān ,qī yè chéng diāo chán 。shēn wéi zuì xiǎo nǚ ,piān dé hún jiā lián 。
qīn qī bú xiàng shí ,yōu guī shí wǔ nián 。yǒu shí zuì yuǎn chū ,zhī dào zhōng mén qián 。
qián nián kuáng hú lái ,jù sǐ fān shēng quán 。jīn qiū guān jun1 zhì ,qǐ yì zāo gē chán .
xiōng nú wéi xiān fēng ,zhǎng bí huáng fā quán 。wān gōng liè shēng rén ,bǎi bù niú yáng shān 。
tuō shēn luò hǔ kǒu ,bú jí guī huáng quán 。kǔ zāi nán zhòng chén ,àn kū cāng cāng tiān 。
kě hàn fèng qīn zhào ,jīn yuè guī yàn shān 。hū rú luàn dāo jiàn ,jiǎo qiè xīn cháng jiān 。
chū hù wàng běi huāng ,tiáo tiáo yù mén guān 。shēng rén wéi sǐ bié ,yǒu qù wú shí hái 。
hàn yuè gē qiè xīn ,hú fēng diāo qiè yán 。qù qù duàn jué hún ,jiào tiān tiān bú wén 。辞赋, - 作者:戎昱 朝代:唐代
虽听采莲曲,讵识采莲心。漾楫爱花远,回船愁浪深。
烟生极浦色,日落半江阴。同侣怜波静,看妆堕玉簪。
涔阳女儿花满头,毵毵同泛木兰舟。
春风日暮南湖里,争唱菱歌不肯休。suī tīng cǎi lián qǔ ,jù shí cǎi lián xīn 。yàng jí ài huā yuǎn ,huí chuán chóu làng shēn 。
yān shēng jí pǔ sè ,rì luò bàn jiāng yīn 。tóng lǚ lián bō jìng ,kàn zhuāng duò yù zān 。
cén yáng nǚ ér huā mǎn tóu ,sān sān tóng fàn mù lán zhōu 。
chūn fēng rì mù nán hú lǐ ,zhēng chàng líng gē bú kěn xiū 。辞赋, - 作者:戎昱 朝代:唐代
彼鼠侵我厨,纵狸授粱肉。鼠虽为君却,狸食自须足。
冀雪大国耻,翻是大国辱。膻腥逼绮罗,砖瓦杂珠玉。
登楼非骋望,目笑是心哭。何意天乐中,至今奏胡曲。
官军收洛阳,家住洛阳里。夫婿与兄弟,目前见伤死。
吞声不许哭,还遣衣罗绮。上马随匈奴,数秋黄尘里。
生为名家女,死作塞垣鬼。乡国无还期,天津哭流水。
登楼望天衢,目极泪盈睫。强笑无笑容,须妆旧花靥。
昔年买奴仆,奴仆来碎叶。岂意未死间,自为匈奴妾。
一生忽至此,万事痛苦业。得出塞垣飞,不如彼蜂蝶。
妾家清河边,七叶承貂蝉。身为最小女,偏得浑家怜。
亲戚不相识,幽闺十五年。有时最远出,只到中门前。
前年狂胡来,惧死翻生全。今秋官军至,岂意遭戈鋋.
匈奴为先锋,长鼻黄发拳。弯弓猎生人,百步牛羊膻。
脱身落虎口,不及归黄泉。苦哉难重陈,暗哭苍苍天。
可汗奉亲诏,今月归燕山。忽如乱刀剑,搅妾心肠间。
出户望北荒,迢迢玉门关。生人为死别,有去无时还。
汉月割妾心,胡风凋妾颜。去去断绝魂,叫天天不闻。bǐ shǔ qīn wǒ chú ,zòng lí shòu liáng ròu 。shǔ suī wéi jun1 què ,lí shí zì xū zú 。
jì xuě dà guó chǐ ,fān shì dà guó rǔ 。shān xīng bī qǐ luó ,zhuān wǎ zá zhū yù 。
dēng lóu fēi chěng wàng ,mù xiào shì xīn kū 。hé yì tiān lè zhōng ,zhì jīn zòu hú qǔ 。
guān jun1 shōu luò yáng ,jiā zhù luò yáng lǐ 。fū xù yǔ xiōng dì ,mù qián jiàn shāng sǐ 。
tūn shēng bú xǔ kū ,hái qiǎn yī luó qǐ 。shàng mǎ suí xiōng nú ,shù qiū huáng chén lǐ 。
shēng wéi míng jiā nǚ ,sǐ zuò sāi yuán guǐ 。xiāng guó wú hái qī ,tiān jīn kū liú shuǐ 。
dēng lóu wàng tiān qú ,mù jí lèi yíng jié 。qiáng xiào wú xiào róng ,xū zhuāng jiù huā yè 。
xī nián mǎi nú pú ,nú pú lái suì yè 。qǐ yì wèi sǐ jiān ,zì wéi xiōng nú qiè 。
yī shēng hū zhì cǐ ,wàn shì tòng kǔ yè 。dé chū sāi yuán fēi ,bú rú bǐ fēng dié 。
qiè jiā qīng hé biān ,qī yè chéng diāo chán 。shēn wéi zuì xiǎo nǚ ,piān dé hún jiā lián 。
qīn qī bú xiàng shí ,yōu guī shí wǔ nián 。yǒu shí zuì yuǎn chū ,zhī dào zhōng mén qián 。
qián nián kuáng hú lái ,jù sǐ fān shēng quán 。jīn qiū guān jun1 zhì ,qǐ yì zāo gē chán .
xiōng nú wéi xiān fēng ,zhǎng bí huáng fā quán 。wān gōng liè shēng rén ,bǎi bù niú yáng shān 。
tuō shēn luò hǔ kǒu ,bú jí guī huáng quán 。kǔ zāi nán zhòng chén ,àn kū cāng cāng tiān 。
kě hàn fèng qīn zhào ,jīn yuè guī yàn shān 。hū rú luàn dāo jiàn ,jiǎo qiè xīn cháng jiān 。
chū hù wàng běi huāng ,tiáo tiáo yù mén guān 。shēng rén wéi sǐ bié ,yǒu qù wú shí hái 。
hàn yuè gē qiè xīn ,hú fēng diāo qiè yán 。qù qù duàn jué hún ,jiào tiān tiān bú wén 。辞赋, - 作者:戎昱 朝代:唐代
且莫奏短歌,听余苦辛词。如今刀笔士,不及屠沽儿。
少年无事学诗赋,岂意文章复相误。东西南北少知音,
终年竟岁悲行路。仰面诉天天不闻,低头告地地不言。
天地生我尚如此,陌上他人何足论。谁谓西江深,
涉之固无忧;谁谓南山高,可以登之游。
险巇唯有世间路,一晌令人堪白头。贵人立意不可测,
等闲桃李成荆棘。风尘之士深可亲,心如鸡犬能依人。
悲来却忆汉天子,不弃相如家旧贫。劝君且饮酒,
酒能散羁愁。谁家有酒判一醉,万事从他江水流。qiě mò zòu duǎn gē ,tīng yú kǔ xīn cí 。rú jīn dāo bǐ shì ,bú jí tú gū ér 。
shǎo nián wú shì xué shī fù ,qǐ yì wén zhāng fù xiàng wù 。dōng xī nán běi shǎo zhī yīn ,
zhōng nián jìng suì bēi háng lù 。yǎng miàn sù tiān tiān bú wén ,dī tóu gào dì dì bú yán 。
tiān dì shēng wǒ shàng rú cǐ ,mò shàng tā rén hé zú lùn 。shuí wèi xī jiāng shēn ,
shè zhī gù wú yōu ;shuí wèi nán shān gāo ,kě yǐ dēng zhī yóu 。
xiǎn xī wéi yǒu shì jiān lù ,yī shǎng lìng rén kān bái tóu 。guì rén lì yì bú kě cè ,
děng xián táo lǐ chéng jīng jí 。fēng chén zhī shì shēn kě qīn ,xīn rú jī quǎn néng yī rén 。
bēi lái què yì hàn tiān zǐ ,bú qì xiàng rú jiā jiù pín 。quàn jun1 qiě yǐn jiǔ ,
jiǔ néng sàn jī chóu 。shuí jiā yǒu jiǔ pàn yī zuì ,wàn shì cóng tā jiāng shuǐ liú 。辞赋, - 作者:戎昱 朝代:唐代
八月更漏长,愁人起常早。闭门寂无事,满院生秋草。
昨宵西窗梦,梦入荆南道。远客归去来,在家贫亦好。bā yuè gèng lòu zhǎng ,chóu rén qǐ cháng zǎo 。bì mén jì wú shì ,mǎn yuàn shēng qiū cǎo 。
zuó xiāo xī chuāng mèng ,mèng rù jīng nán dào 。yuǎn kè guī qù lái ,zài jiā pín yì hǎo 。辞赋, - 作者:戎昱 朝代:唐代
山县秋云暗,茅亭暮雨寒。自伤庭叶下,谁问客衣单。
有兴时添酒,无聊懒整冠。近来乡国梦,夜夜到长安。shān xiàn qiū yún àn ,máo tíng mù yǔ hán 。zì shāng tíng yè xià ,shuí wèn kè yī dān 。
yǒu xìng shí tiān jiǔ ,wú liáo lǎn zhěng guàn 。jìn lái xiāng guó mèng ,yè yè dào zhǎng ān 。辞赋, - 作者:戎昱 朝代:唐代
童年未解读书时,诵得郎中数首诗。四海烟尘犹隔阔,
十年魂梦每相随。虽披云雾逢迎疾,已恨趋风拜德迟。
天下无人鉴诗句,不寻诗伯重寻谁。tóng nián wèi jiě dú shū shí, sòng dé láng zhōng shù shǒu shī. br sì hǎi yān chén yóu gé kuò, br shí nián hún mèng měi xiāng suí. br suī pī yún wù féng yíng jí, yǐ hèn qū fēng bài dé chí. br br tiān xià wú rén jiàn shī jù, bù xún shī bó zhòng xún shuí. br
辞赋, - 作者:戎昱 朝代:唐代
入夜思归切,笛声清更哀。愁人不愿听,自到枕前来。
风起塞云断,夜深关月开。平明独惆怅,飞尽一庭梅。rù yè sī guī qiè, dí shēng qīng gèng āi. br chóu rén bù yuàn tīng, zì dào zhěn qián lái. br br fēng qǐ sāi yún duàn, yè shēn guān yuè kāi. br píng míng dú chóu chàng, fēi jǐn yī tíng méi. br
辞赋, - 作者:戎昱 朝代:唐代
曾共刘谘议,同时事道林。与君相掩泪,来客岂知心。
阶雪凌春积,炉烟向暝深。依然旧童子,相送出花林。céng gòng liú zī yì, tóng shí shì dào lín. br yǔ jūn xiāng yǎn lèi, lái kè qǐ zhī xīn. br br jiē xuě líng chūn jī, lú yān xiàng míng shēn. br yī rán jiù tóng zǐ, xiāng sòng chū huā lín. br
辞赋, - 作者:戎昱 朝代:唐代
湖入县西边,湖头胜事偏。绿竿初长笋,红颗未开莲。
蔽日高高树,迎人小小船。清风长入坐,夏月似秋天。hú rù xiàn xī biān, hú tóu shèng shì piān. br lǜ gān chū zhǎng sǔn, hóng kē wèi kāi lián. br br bì rì gāo gāo shù, yíng rén xiǎo xiǎo chuán. br qīng fēng zhǎng rù zuò, xià yuè shì qiū tiān. br
辞赋, - 作者:戎昱 朝代:唐代
隔窗萤影灭复流,北风微雨虚堂秋。虫声竟夜引乡泪,
蟋蟀何自知人愁。四时不得一日乐,以此方悲客游恶。
寂寂江城无所闻,梧桐叶上偏萧索。gé chuāng yíng yǐng miè fù liú ,běi fēng wēi yǔ xū táng qiū 。chóng shēng jìng yè yǐn xiāng lèi ,
xī shuài hé zì zhī rén chóu 。sì shí bú dé yī rì lè ,yǐ cǐ fāng bēi kè yóu è 。
jì jì jiāng chéng wú suǒ wén ,wú tóng yè shàng piān xiāo suǒ 。辞赋,