听张立本女吟原文
自把玉钗敲砌竹, 清歌一曲月如霜。
听张立本女吟拼音版
wēi guàn guǎng xiù chǔ gōng zhuāng , dú bù xián tíng zhú yè liáng 。 zì bǎ yù chāi qiāo qì zhú , qīng gē yī qǔ yuè rú shuāng 。提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。
听张立本女吟翻译
暂无翻译!
听张立本女吟赏析
暂无赏析!
作者介绍
高适(702?─765),唐代著名诗人。字达夫,一字仲武,渤海蓝(今河北沧县)人。幼年家贫。二十岁后曾到长安,求仕不遇。于是北上蓟门,漫游燕赵。后客居梁、宋等地,过着「求丐自给」的流浪、渔樵、耕作生活。自称「一生徒羡鱼(希望作官),四十犹聚萤(刻苦攻读)」。天宝三年(744)秋,与李白、杜甫相会,共同饮酒赋诗,以抒襟抱。天宝八年(749),由宋州刺史张九皋的推荐,举「有道科」,授封丘尉。不久就弃职而去,客游河西。陇右节度使哥舒翰荐为左骁卫兵曹参军、掌书记。「安史之乱」爆发后,他协助哥舒翰守潼关以抵抗叛军。后受唐玄宗赏识,连升侍御史、谏议大夫。肃宗至德二年(757),因围攻永王璘有功,得唐肃宗嘉许,官职累进,历任淮南节度使,蜀、彭二州刺史,西川节度使,大都督府长史等职。代宗时官居散骑常侍,封渤海县侯。《旧唐书》称:「有唐以来,诗人之达者,唯适而已。」与岑参齐名,并称「高岑」,同为盛唐边塞诗代表。有《高常待集》。
版权声明:本问由网友上传(或整理自网络),原作者已无法考证,版权归原作者所有。中学古诗词网免费发布仅供学习参考。
转载请注明:原文链接 | https://www.slxby.com/gushiwen/527.html
《听张立本女吟》相关推荐
- 作者:高适 朝代:唐代
千里黄云白日曛, 北风吹雁雪纷纷。 莫愁前路无知己, 天下谁人不识君?
qiān lǐ huáng yún bái rì xūn , běi fēng chuī yàn xuě fēn fēn 。 mò chóu qián lù wú zhī jǐ , tiān xià shuí rén bú shí jun1 ?
- 作者:高适 朝代:唐代
二十解书剑,西游长安城。 举头望君门,屈指取公卿。 国风冲融迈三五,朝廷礼乐弥寰宇。 白璧皆言赐近臣,布衣不得干明主。 归来洛阳无负郭,东过梁宋非吾土。 兔苑为农岁不登,雁池垂钓心长苦。 世人遇我同众人,唯君于我最相亲。 且喜百年见交态,未尝一日辞家贫。 弹棋击筑白日晚,纵酒高歌杨柳春。 欢娱未尽分散去,使我惆怅惊心神。 丈夫不作儿女别,临歧涕泪沾衣巾。
èr shí jiě shū jiàn ,xī yóu zhǎng ān chéng 。 jǔ tóu wàng jun1 mén ,qū zhǐ qǔ gōng qīng 。 guó fēng chōng róng mài sān wǔ ,cháo tíng lǐ lè mí huán yǔ 。 bái bì jiē yán cì jìn chén ,bù yī bú dé gàn míng zhǔ 。 guī lái luò yáng wú fù guō ,dōng guò liáng sòng fēi wú tǔ 。 tù yuàn wéi nóng suì bú dēng ,yàn chí chuí diào xīn zhǎng kǔ 。 shì rén yù wǒ tóng zhòng rén ,wéi jun1 yú wǒ zuì xiàng qīn 。 qiě xǐ bǎi nián jiàn jiāo tài ,wèi cháng yī rì cí jiā pín 。 dàn qí jī zhù bái rì wǎn ,zòng jiǔ gāo gē yáng liǔ chūn 。 huān yú wèi jìn fèn sàn qù ,shǐ wǒ chóu chàng jīng xīn shén 。 zhàng fū bú zuò ér nǚ bié ,lín qí tì lèi zhān yī jīn 。
- 作者:高适 朝代:唐代
旅馆寒灯独不眠, 客心何事转凄然? 故乡今夜思千里, 霜鬓明朝又一年。
lǚ guǎn hán dēng dú bú mián , kè xīn hé shì zhuǎn qī rán ? gù xiāng jīn yè sī qiān lǐ , shuāng bìn míng cháo yòu yī nián 。
春节,孤独,思乡,岁月, - 作者:高适 朝代:唐代
我本渔樵孟诸野,一生自是悠悠者。[1] 乍可狂歌草泽中,宁堪作吏风尘下?[2] 只言小邑无所为,公门百事皆有期。 拜迎官长心欲碎,鞭挞黎庶令人悲。 归来向家问妻子,举家尽笑今如此。 生事应须南亩田,世情付与东流水。 梦想旧山安在哉?为衔君命且迟徊。 乃知梅福徒为尔,转忆陶潜归去来。[3]
wǒ běn yú qiáo mèng zhū yě ,yī shēng zì shì yōu yōu zhě 。[1] zhà kě kuáng gē cǎo zé zhōng ,níng kān zuò lì fēng chén xià ?[2] zhī yán xiǎo yì wú suǒ wéi ,gōng mén bǎi shì jiē yǒu qī 。 bài yíng guān zhǎng xīn yù suì ,biān tà lí shù lìng rén bēi 。 guī lái xiàng jiā wèn qī zǐ ,jǔ jiā jìn xiào jīn rú cǐ 。 shēng shì yīng xū nán mǔ tián ,shì qíng fù yǔ dōng liú shuǐ 。 mèng xiǎng jiù shān ān zài zāi ?wéi xián jun1 mìng qiě chí huái 。 nǎi zhī méi fú tú wéi ěr ,zhuǎn yì táo qián guī qù lái 。[3]
- 作者:高适 朝代:唐代
还山吟,天高日暮寒山深,送君还山识君心。 人生老大须恣意,看君解作一生事。 山间偃仰无不至,石泉淙淙若风雨,桂花松子常满地。 卖药囊中应有钱,还山服药又长年。 白云劝尽杯中物,明月相随何处眠? 眠时忆问醒时事,梦魂可以相周旋。
hái shān yín ,tiān gāo rì mù hán shān shēn ,sòng jun1 hái shān shí jun1 xīn 。 rén shēng lǎo dà xū zì yì ,kàn jun1 jiě zuò yī shēng shì 。 shān jiān yǎn yǎng wú bú zhì ,shí quán cóng cóng ruò fēng yǔ ,guì huā sōng zǐ cháng mǎn dì 。 mài yào náng zhōng yīng yǒu qián ,hái shān fú yào yòu zhǎng nián 。 bái yún quàn jìn bēi zhōng wù ,míng yuè xiàng suí hé chù mián ? mián shí yì wèn xǐng shí shì ,mèng hún kě yǐ xiàng zhōu xuán 。
- 作者:高适 朝代:唐代
人日题诗寄草堂,遥怜故人思故乡。 柳条弄色不忍见,梅花满枝空断肠! 身在南蕃无所预,心怀百忧复千虑。 今年人日空相忆,明年人日知何处? 一卧东山三十春,岂知书剑老风尘, 龙钟还忝二千石,愧尔东西南北人!
rén rì tí shī jì cǎo táng ,yáo lián gù rén sī gù xiāng 。 liǔ tiáo nòng sè bú rěn jiàn ,méi huā mǎn zhī kōng duàn cháng ! shēn zài nán fān wú suǒ yù ,xīn huái bǎi yōu fù qiān lǜ 。 jīn nián rén rì kōng xiàng yì ,míng nián rén rì zhī hé chù ? yī wò dōng shān sān shí chūn ,qǐ zhī shū jiàn lǎo fēng chén , lóng zhōng hái tiǎn èr qiān shí ,kuì ěr dōng xī nán běi rén !
- 作者:高适 朝代:唐代
雪净胡天牧马还, 月明羌笛戌楼间。 借问梅花何处落? 风吹一夜满关山!
xuě jìng hú tiān mù mǎ hái , yuè míng qiāng dí xū lóu jiān 。 jiè wèn méi huā hé chù luò ? fēng chuī yī yè mǎn guān shān !
- 作者:高适 朝代:唐代
嗟君此别意何如,驻马衔杯问谪居。 巫峡啼猿数行泪,衡阳归雁几封书。 青枫江上秋帆远,白帝城边古木疏。 圣代即今多雨露,暂时分手莫踌躇。
jiē jun1 cǐ bié yì hé rú ,zhù mǎ xián bēi wèn zhé jū 。 wū xiá tí yuán shù háng lèi ,héng yáng guī yàn jǐ fēng shū 。 qīng fēng jiāng shàng qiū fān yuǎn ,bái dì chéng biān gǔ mù shū 。 shèng dài jí jīn duō yǔ lù ,zàn shí fèn shǒu mò chóu chú 。
唐诗三百首,送别,边塞,贬谪,同情, - 作者:高适 朝代:唐代
开元二十六年,客有从御史大夫张公出塞而还者,作《燕歌行》以示适。感征戍之事,因而和焉。 汉家烟尘在东北,汉将辞家破残贼。 男儿本自重横行,天子非常赐颜色。 摐金伐鼓下榆关,旌旗逶迤碣石间。[2] 校尉羽书飞瀚海,单于猎火照狼山。[3] 山川萧条极边土,胡骑凭陵杂风雨。 战士军前半死生,美人帐下犹歌舞。 大漠穷秋塞草衰,孤城落日斗兵稀。 身当恩遇常轻敌,力尽关山未解围。 铁衣远戍辛勤久,玉筋应啼别离后。 少妇城南欲断肠,征人蓟北空回首。 边风飘飘那可度,绝域苍茫更何有。 杀气三时作阵云,寒声一夜传刁斗。[4] 相看白刃血纷纷,死节从来岂顾勋。 君不见沙场征战苦,至今犹忆李将军。[5]
kāi yuán èr shí liù nián ,kè yǒu cóng yù shǐ dà fū zhāng gōng chū sāi ér hái zhě ,zuò 《yàn gē háng 》yǐ shì shì 。gǎn zhēng shù zhī shì ,yīn ér hé yān 。 hàn jiā yān chén zài dōng běi ,hàn jiāng cí jiā pò cán zéi 。 nán ér běn zì zhòng héng háng ,tiān zǐ fēi cháng cì yán sè 。 chuāng jīn fá gǔ xià yú guān ,jīng qí wēi yǐ jié shí jiān 。[2] xiào wèi yǔ shū fēi hàn hǎi ,dān yú liè huǒ zhào láng shān 。[3] shān chuān xiāo tiáo jí biān tǔ ,hú qí píng líng zá fēng yǔ 。 zhàn shì jun1 qián bàn sǐ shēng ,měi rén zhàng xià yóu gē wǔ 。 dà mò qióng qiū sāi cǎo shuāi ,gū chéng luò rì dòu bīng xī 。 shēn dāng ēn yù cháng qīng dí ,lì jìn guān shān wèi jiě wéi 。 tiě yī yuǎn shù xīn qín jiǔ ,yù jīn yīng tí bié lí hòu 。 shǎo fù chéng nán yù duàn cháng ,zhēng rén jì běi kōng huí shǒu 。 biān fēng piāo piāo nà kě dù ,jué yù cāng máng gèng hé yǒu 。 shā qì sān shí zuò zhèn yún ,hán shēng yī yè chuán diāo dòu 。[4] xiàng kàn bái rèn xuè fēn fēn ,sǐ jiē cóng lái qǐ gù xūn 。 jun1 bú jiàn shā chǎng zhēng zhàn kǔ ,zhì jīn yóu yì lǐ jiāng jun1 。[5]
唐诗三百首,边塞,将士,战争,生活, - 作者:高适 朝代:唐代
营州少年厌原野, 孤裘蒙茸猎城下。 虏酒千钟不醉人, 胡儿十岁能骑马。
yíng zhōu shǎo nián yàn yuán yě , gū qiú méng róng liè chéng xià 。 lǔ jiǔ qiān zhōng bú zuì rén , hú ér shí suì néng qí mǎ 。
- 作者:高适 朝代:唐代
尚有绨袍赠,应怜范叔寒。 不知天下士,犹作布衣看。
shàng yǒu tí páo zèng ,yīng lián fàn shū hán 。 bú zhī tiān xià shì ,yóu zuò bù yī kàn 。
- 作者:高适 朝代:唐代
世上漫相识,此翁殊不然。 兴来书自圣,醉后语无颠。 白发老闲事,青云在目前。 床头一壶酒,能更几回眠?
shì shàng màn xiàng shí ,cǐ wēng shū bú rán 。 xìng lái shū zì shèng ,zuì hòu yǔ wú diān 。 bái fā lǎo xián shì ,qīng yún zài mù qián 。 chuáng tóu yī hú jiǔ ,néng gèng jǐ huí mián ?
- 作者:高适 朝代:唐代
【题解】
人日,《荆楚岁时记》:“正月七日为人日。以七种菜为羹,剪彩为人,或镂金箔为人,以贴屏风,亦戴之头鬓。又造华胜以相遗,登高赋诗。”杜二,杜甫。《新唐书·杜甫传》:“至德二年,亡走凤翔,上谒,拜右拾遗。”《旧唐书·职官志·门下省》:“左补阙二员、左拾遗二员……掌供奉讽谏、扈从乘舆。凡发令与事有不便于时、不合于道,大则廷议,小则上封。”高适与杜甫为友人。天宝三载(744),二人与李白曾同游梁宋及东鲁。此诗作于上元二年(761),适时任蜀彭二州刺史,杜甫则寓居草堂。
人日题诗寄草堂,遥怜故人思故乡。
柳条弄色不忍见,梅花满枝空断肠。
身在南蕃无所预,心怀百忧复千虑。
今年人日空相忆,明年人日知何处?
一卧东山三十春,岂知书剑老风尘。
龙钟还忝二千石,愧尔东西南北人。【tí jiě 】
rén rì ,《jīng chǔ suì shí jì 》:“zhèng yuè qī rì wéi rén rì 。yǐ qī zhǒng cài wéi gēng ,jiǎn cǎi wéi rén ,huò lòu jīn bó wéi rén ,yǐ tiē píng fēng ,yì dài zhī tóu bìn 。yòu zào huá shèng yǐ xiàng yí ,dēng gāo fù shī 。”dù èr ,dù fǔ 。《xīn táng shū ·dù fǔ chuán 》:“zhì dé èr nián ,wáng zǒu fèng xiáng ,shàng yè ,bài yòu shí yí 。”《jiù táng shū ·zhí guān zhì ·mén xià shěng 》:“zuǒ bǔ què èr yuán 、zuǒ shí yí èr yuán ……zhǎng gòng fèng fěng jiàn 、hù cóng chéng yú 。fán fā lìng yǔ shì yǒu bú biàn yú shí 、bú hé yú dào ,dà zé tíng yì ,xiǎo zé shàng fēng 。”gāo shì yǔ dù fǔ wéi yǒu rén 。tiān bǎo sān zǎi (744),èr rén yǔ lǐ bái céng tóng yóu liáng sòng jí dōng lǔ 。cǐ shī zuò yú shàng yuán èr nián (761),shì shí rèn shǔ péng èr zhōu cì shǐ ,dù fǔ zé yù jū cǎo táng 。
rén rì tí shī jì cǎo táng ,yáo lián gù rén sī gù xiāng 。
liǔ tiáo nòng sè bú rěn jiàn ,méi huā mǎn zhī kōng duàn cháng 。
shēn zài nán fān wú suǒ yù ,xīn huái bǎi yōu fù qiān lǜ 。
jīn nián rén rì kōng xiàng yì ,míng nián rén rì zhī hé chù ?
yī wò dōng shān sān shí chūn ,qǐ zhī shū jiàn lǎo fēng chén 。
lóng zhōng hái tiǎn èr qiān shí ,kuì ěr dōng xī nán běi rén 。登高, - 作者:高适 朝代:唐代
千里黄云白日曛,北风吹雁雪纷纷。
莫愁前路无知己,天下谁人不识君。六翮飘飖私自怜,一离京洛十余年。
丈夫贫贱应未足,今日相逢无酒钱。qiān lǐ huáng yún bái rì xūn ,běi fēng chuī yàn xuě fēn fēn 。
mò chóu qián lù wú zhī jǐ ,tiān xià shuí rén bú shí jun1 。liù hé piāo yáo sī zì lián ,yī lí jīng luò shí yú nián 。
zhàng fū pín jiàn yīng wèi zú ,jīn rì xiàng féng wú jiǔ qián 。写景,抒情,友情,赠别,豪迈,劝慰, - 作者:高适 朝代:唐代
胡人吹笛戍楼间,楼上萧条海月闲。
借问落梅凡几曲,从风一夜满关山。hú rén chuī dí shù lóu jiān ,lóu shàng xiāo tiáo hǎi yuè xián 。
jiè wèn luò méi fán jǐ qǔ ,cóng fēng yī yè mǎn guān shān 。边塞,音乐,