1. 古诗词大全
  2. 唐代诗人

孟郊的诗词全集

共收录了384首诗词作品

孟郊简介

孟郊(751─814),字东野,湖州武康(今浙江德清县)人。早年隐居河南嵩山。后两试不第,直到四十六岁时才中进士。五十岁时任溧阳县尉,由于抱负不得施展,便放迹山林间,吟诗度日,以致公务多废,县令便另委他人代行职务,并把他的俸禄减去一半,不久辞官回家。后经河南尹郑余庆的推荐,出任河南水陆转运判官,晚年多在洛阳度过。宪宗元和九年,郑余庆再度聘他往兴元府任参军,携家眷前往,病死在赴任途中。他为人耿介倔强,一生穷愁潦倒,所以他的诗大多是抒发个人的坎坷不遇和揭露世态炎凉,用字追求「瘦」、「硬」。但由于个人的清贫生活而对劳动人民的疾苦有所体会,所以又写了不少象《寒地百姓吟》、《织妇辞》等反映民间疾苦的诗。著有《孟东野集》,存诗四百余首。
展开查看所有  

孟郊诗集大全

  • 作者:孟郊 朝代:唐代

    樱桃花参差,香雨红霏霏。含笑竞攀折,美人湿罗衣。
    采采清东曲,明眸艳珪玉。青巾艑上郎,上下看不足。
    南阳公首词,编入新乐录。

    yīng táo huā cān chà ,xiāng yǔ hóng fēi fēi 。hán xiào jìng pān shé ,měi rén shī luó yī 。
    cǎi cǎi qīng dōng qǔ ,míng móu yàn guī yù 。qīng jīn biàn shàng láng ,shàng xià kàn bú zú 。
    nán yáng gōng shǒu cí ,biān rù xīn lè lù 。

    辞赋,
  • 作者:孟郊 朝代:唐代

    一别一回老,志士白发早。在富易为容,居贫难自好。
    沉忧损性灵,服药亦枯槁。秋风游子衣,落日行远道。
    君问去何之,贱身难自保。

    yī bié yī huí lǎo ,zhì shì bái fā zǎo 。zài fù yì wéi róng ,jū pín nán zì hǎo 。
    chén yōu sǔn xìng líng ,fú yào yì kū gǎo 。qiū fēng yóu zǐ yī ,luò rì háng yuǎn dào 。
    jun1 wèn qù hé zhī ,jiàn shēn nán zì bǎo 。

    辞赋,
  • 作者:孟郊 朝代:唐代

    萱草女儿花,不解壮士忧。壮士心是剑,为君射斗牛。
    朝思除国雠,暮思除国雠。计尽山河画,意穷草木筹。
    智士日千虑,愚夫唯四愁。何必在波涛,然后惊沉浮。
    伯伦心不醉,四皓迹难留。出处各有时,众议徒啾啾。

    xuān cǎo nǚ ér huā ,bú jiě zhuàng shì yōu 。zhuàng shì xīn shì jiàn ,wéi jun1 shè dòu niú 。
    cháo sī chú guó chóu ,mù sī chú guó chóu 。jì jìn shān hé huà ,yì qióng cǎo mù chóu 。
    zhì shì rì qiān lǜ ,yú fū wéi sì chóu 。hé bì zài bō tāo ,rán hòu jīng chén fú 。
    bó lún xīn bú zuì ,sì hào jì nán liú 。chū chù gè yǒu shí ,zhòng yì tú jiū jiū 。

    辞赋,
  • 作者:孟郊 朝代:唐代

    利剑不可近,美人不可亲。利剑近伤手,美人近伤身。
    道险不在广,十步能摧轮。情爱不在多,一夕能伤神。

    lì jiàn bú kě jìn ,měi rén bú kě qīn 。lì jiàn jìn shāng shǒu ,měi rén jìn shāng shēn 。
    dào xiǎn bú zài guǎng ,shí bù néng cuī lún 。qíng ài bú zài duō ,yī xī néng shāng shén 。

    辞赋,
  • 作者:孟郊 朝代:唐代

    病客无主人,艰哉求卧难。飞光赤道路,内火焦肺肝。
    欲饮井泉竭,欲医囊用单。稚颜能几日,壮志忽已残。
    人子不言苦,归书但云安。愁环在我肠,宛转终无端。

    bìng kè wú zhǔ rén ,jiān zāi qiú wò nán 。fēi guāng chì dào lù ,nèi huǒ jiāo fèi gān 。
    yù yǐn jǐng quán jié ,yù yī náng yòng dān 。zhì yán néng jǐ rì ,zhuàng zhì hū yǐ cán 。
    rén zǐ bú yán kǔ ,guī shū dàn yún ān 。chóu huán zài wǒ cháng ,wǎn zhuǎn zhōng wú duān 。

    辞赋,
  • 作者:孟郊 朝代:唐代

    白日无定影,清江无定波。人无百年寿,百年复如何。
    堂上陈美酒,堂下列清歌。劝君金曲卮,勿谓朱颜酡。
    松柏岁岁茂,丘陵日日多。君看终南山,千古青峨峨。

    bái rì wú dìng yǐng ,qīng jiāng wú dìng bō 。rén wú bǎi nián shòu ,bǎi nián fù rú hé 。
    táng shàng chén měi jiǔ ,táng xià liè qīng gē 。quàn jun1 jīn qǔ zhī ,wù wèi zhū yán tuó 。
    sōng bǎi suì suì mào ,qiū líng rì rì duō 。jun1 kàn zhōng nán shān ,qiān gǔ qīng é é 。

    辞赋,
  • 作者:孟郊 朝代:唐代

    近世交道衰,青松落颜色。人心忌孤直,木性随改易。
    既摧栖日干,未展擎天力。终是君子材,还思君子识。

    jìn shì jiāo dào shuāi ,qīng sōng luò yán sè 。rén xīn jì gū zhí ,mù xìng suí gǎi yì 。
    jì cuī qī rì gàn ,wèi zhǎn qíng tiān lì 。zhōng shì jun1 zǐ cái ,hái sī jun1 zǐ shí 。

    辞赋,
  • 作者:孟郊 朝代:唐代

    击石乃有火,不击元无烟。
    人学始知道,不学非自然。
    万事须己运,他得非我贤。
    青春须早为,岂能长少年。

    jī shí nǎi yǒu huǒ ,bú jī yuán wú yān 。
    rén xué shǐ zhī dào ,bú xué fēi zì rán 。
    wàn shì xū jǐ yùn ,tā dé fēi wǒ xián 。
    qīng chūn xū zǎo wéi ,qǐ néng zhǎng shǎo nián 。

    辞赋,
  • 作者:孟郊 朝代:唐代

    君子勿郁郁,听我青蝇歌。人间少平地,森耸山岳多。
    折輈不在道,覆舟不在河。须知一尺水,日夜增高波。
    叔孙毁仲尼,臧仓掩孟轲。兰艾不同香,自然难为和。
    良玉烧不热,直竹文不颇。自古皆如此,其如道在何。
    日往复不见,秋堂暮仍学。玄发不知白,晓入寒铜觉。
    为林未离树,有玉犹在璞。谁把碧梧枝,刻作云门乐。

    jun1 zǐ wù yù yù ,tīng wǒ qīng yíng gē 。rén jiān shǎo píng dì ,sēn sǒng shān yuè duō 。
    shé zhōu bú zài dào ,fù zhōu bú zài hé 。xū zhī yī chǐ shuǐ ,rì yè zēng gāo bō 。
    shū sūn huǐ zhòng ní ,zāng cāng yǎn mèng kē 。lán ài bú tóng xiāng ,zì rán nán wéi hé 。
    liáng yù shāo bú rè ,zhí zhú wén bú pō 。zì gǔ jiē rú cǐ ,qí rú dào zài hé 。
    rì wǎng fù bú jiàn ,qiū táng mù réng xué 。xuán fā bú zhī bái ,xiǎo rù hán tóng jiào 。
    wéi lín wèi lí shù ,yǒu yù yóu zài pú 。shuí bǎ bì wú zhī ,kè zuò yún mén lè 。

    辞赋,
  • 作者:孟郊 朝代:唐代

    退身何所食,败力不能闲。种稻耕白水,负薪斫青山。
    众听喜巴唱,独醒愁楚颜。日暮静归时,幽幽扣松关。

    tuì shēn hé suǒ shí ,bài lì bú néng xián 。zhǒng dào gēng bái shuǐ ,fù xīn zhuó qīng shān 。
    zhòng tīng xǐ bā chàng ,dú xǐng chóu chǔ yán 。rì mù jìng guī shí ,yōu yōu kòu sōng guān 。

    辞赋,
  • 作者:孟郊 朝代:唐代

    本末一相返,漂浮不还真。山野多馁士,市井无饥人。
    虎豹忌当道,糜鹿知藏身。奈何贪竞者,日与患害亲。
    颜貌岁岁改,利心朝朝新。孰知富生祸,取富不取贫。
    宝玉忌出璞,出璞先为尘。松柏忌出山,出山先为薪。
    君子隐石壁,道书为我邻。寝兴思其义,澹泊味始真。
    陶公自放归,尚平去有依。草木择地生,禽鸟顺性飞。
    青青与冥冥,所保各不违。

    běn mò yī xiàng fǎn ,piāo fú bú hái zhēn 。shān yě duō něi shì ,shì jǐng wú jī rén 。
    hǔ bào jì dāng dào ,mí lù zhī cáng shēn 。nài hé tān jìng zhě ,rì yǔ huàn hài qīn 。
    yán mào suì suì gǎi ,lì xīn cháo cháo xīn 。shú zhī fù shēng huò ,qǔ fù bú qǔ pín 。
    bǎo yù jì chū pú ,chū pú xiān wéi chén 。sōng bǎi jì chū shān ,chū shān xiān wéi xīn 。
    jun1 zǐ yǐn shí bì ,dào shū wéi wǒ lín 。qǐn xìng sī qí yì ,dàn bó wèi shǐ zhēn 。
    táo gōng zì fàng guī ,shàng píng qù yǒu yī 。cǎo mù zé dì shēng ,qín niǎo shùn xìng fēi 。
    qīng qīng yǔ míng míng ,suǒ bǎo gè bú wéi 。

    辞赋,
  • 作者:孟郊 朝代:唐代

    杜鹃声不哀,断猿啼不切。月下谁家砧,一声肠一绝。
    杵声不为客,客闻发自白。杵声不为衣,欲令游子归。

    dù juān shēng bú āi ,duàn yuán tí bú qiē 。yuè xià shuí jiā zhēn ,yī shēng cháng yī jué 。
    chǔ shēng bú wéi kè ,kè wén fā zì bái 。chǔ shēng bú wéi yī ,yù lìng yóu zǐ guī 。

    辞赋,
  • 作者:孟郊 朝代:唐代

    劝尔勤耕田,盈尔仓中粟。劝尔伐桑株,减尔身上服。
    清霜一委地,万草色不绿。狂飙一入林,万叶不著木。
    青春如不耕,何以自结束。

    quàn ěr qín gēng tián ,yíng ěr cāng zhōng sù 。quàn ěr fá sāng zhū ,jiǎn ěr shēn shàng fú 。
    qīng shuāng yī wěi dì ,wàn cǎo sè bú lǜ 。kuáng biāo yī rù lín ,wàn yè bú zhe mù 。
    qīng chūn rú bú gēng ,hé yǐ zì jié shù 。

    辞赋,
  • 作者:孟郊 朝代:唐代

    虽为青松姿,霜风何所宜。二月天下树,绿于青松枝。
    勿谓贤者喻,勿谓愚者规。伊吕代封爵,夷齐终身饥。
    彼曲既在斯,我正实在兹。泾流合渭流,清浊各自持。
    天令设四时,荣衰有常期。荣合随时荣,衰合随时衰。
    天令既不从,甚不敬天时。松乃不臣木,青青独何为。

    suī wéi qīng sōng zī ,shuāng fēng hé suǒ yí 。èr yuè tiān xià shù ,lǜ yú qīng sōng zhī 。
    wù wèi xián zhě yù ,wù wèi yú zhě guī 。yī lǚ dài fēng jué ,yí qí zhōng shēn jī 。
    bǐ qǔ jì zài sī ,wǒ zhèng shí zài zī 。jīng liú hé wèi liú ,qīng zhuó gè zì chí 。
    tiān lìng shè sì shí ,róng shuāi yǒu cháng qī 。róng hé suí shí róng ,shuāi hé suí shí shuāi 。
    tiān lìng jì bú cóng ,shèn bú jìng tiān shí 。sōng nǎi bú chén mù ,qīng qīng dú hé wéi 。

    辞赋,
  • 作者:孟郊 朝代:唐代

    愁与发相形,一愁白数茎。有发能几多,禁愁日日生。
    古若不置兵,天下无战争。古若不置名,道路无欹倾。
    太行耸巍峨,是天产不平。黄河奔浊浪,是天生不清。
    四蹄日日多,双轮日日成。二物不在天,安能免营营。

    chóu yǔ fā xiàng xíng ,yī chóu bái shù jīng 。yǒu fā néng jǐ duō ,jìn chóu rì rì shēng 。
    gǔ ruò bú zhì bīng ,tiān xià wú zhàn zhēng 。gǔ ruò bú zhì míng ,dào lù wú yī qīng 。
    tài háng sǒng wēi é ,shì tiān chǎn bú píng 。huáng hé bēn zhuó làng ,shì tiān shēng bú qīng 。
    sì tí rì rì duō ,shuāng lún rì rì chéng 。èr wù bú zài tiān ,ān néng miǎn yíng yíng 。

    辞赋,