1. 古诗词大全
  2. 唐代诗人

孟郊的诗词全集

共收录了384首诗词作品

孟郊简介

孟郊(751─814),字东野,湖州武康(今浙江德清县)人。早年隐居河南嵩山。后两试不第,直到四十六岁时才中进士。五十岁时任溧阳县尉,由于抱负不得施展,便放迹山林间,吟诗度日,以致公务多废,县令便另委他人代行职务,并把他的俸禄减去一半,不久辞官回家。后经河南尹郑余庆的推荐,出任河南水陆转运判官,晚年多在洛阳度过。宪宗元和九年,郑余庆再度聘他往兴元府任参军,携家眷前往,病死在赴任途中。他为人耿介倔强,一生穷愁潦倒,所以他的诗大多是抒发个人的坎坷不遇和揭露世态炎凉,用字追求「瘦」、「硬」。但由于个人的清贫生活而对劳动人民的疾苦有所体会,所以又写了不少象《寒地百姓吟》、《织妇辞》等反映民间疾苦的诗。著有《孟东野集》,存诗四百余首。
展开查看所有  

孟郊诗集大全

  • 作者:孟郊 朝代:唐代

    夫是田中郎,妾是田中女。当年嫁得君,为君秉机杼。
    筋力日已疲,不息窗下机。如何织纨素,自著蓝缕衣。
    官家榜村路,更索栽桑树。

    fū shì tián zhōng láng ,qiè shì tián zhōng nǚ 。dāng nián jià dé jun1 ,wéi jun1 bǐng jī zhù 。
    jīn lì rì yǐ pí ,bú xī chuāng xià jī 。rú hé zhī wán sù ,zì zhe lán lǚ yī 。
    guān jiā bǎng cūn lù ,gèng suǒ zāi sāng shù 。

    辞赋,
  • 作者:孟郊 朝代:唐代

    良人昨日去,明月又不圆。别时各有泪,零落青楼前。
    君泪濡罗巾,妾泪满路尘。罗巾长在手,今得随妾身。
    路尘如得风,得上君车轮。
    渔阳千里道,近如中门限。中门逾有时,渔阳长在眼。
    生在绿罗下,不识渔阳道。良人自戍来,夜夜梦中到。

    liáng rén zuó rì qù ,míng yuè yòu bú yuán 。bié shí gè yǒu lèi ,líng luò qīng lóu qián 。
    jun1 lèi rú luó jīn ,qiè lèi mǎn lù chén 。luó jīn zhǎng zài shǒu ,jīn dé suí qiè shēn 。
    lù chén rú dé fēng ,dé shàng jun1 chē lún 。
    yú yáng qiān lǐ dào ,jìn rú zhōng mén xiàn 。zhōng mén yú yǒu shí ,yú yáng zhǎng zài yǎn 。
    shēng zài lǜ luó xià ,bú shí yú yáng dào 。liáng rén zì shù lái ,yè yè mèng zhōng dào 。

    辞赋,
  • 作者:孟郊 朝代:唐代

    妾恨比斑竹,下盘烦冤根。有笋未出土,中已含泪痕。

    qiè hèn bǐ bān zhú ,xià pán fán yuān gēn 。yǒu sǔn wèi chū tǔ ,zhōng yǐ hán lèi hén 。

    辞赋,
  • 作者:孟郊 朝代:唐代

    哭雪复吟雪,广文丁夫子。江南万里寒,曾未及如此。
    整顿气候谁,言从生灵始。无令恻隐者,哀哀不能已。

    kū xuě fù yín xuě ,guǎng wén dīng fū zǐ 。jiāng nán wàn lǐ hán ,céng wèi jí rú cǐ 。
    zhěng dùn qì hòu shuí ,yán cóng shēng líng shǐ 。wú lìng cè yǐn zhě ,āi āi bú néng yǐ 。

    辞赋,
  • 作者:孟郊 朝代:唐代

    飒飒秋风生,愁人怨离别。
    含情两相向,欲语气先咽。
    心曲千万端,悲来却难说。
    别后唯所思,天涯共明月。

    sà sà qiū fēng shēng ,chóu rén yuàn lí bié 。
    hán qíng liǎng xiàng xiàng ,yù yǔ qì xiān yān 。
    xīn qǔ qiān wàn duān ,bēi lái què nán shuō 。
    bié hòu wéi suǒ sī ,tiān yá gòng míng yuè 。

    辞赋,
  • 作者:孟郊 朝代:唐代

    壮士性刚决,火中见石裂。杀人不回头,轻生如暂别。
    岂知眼有泪,肯白头上发。半生无恩酬,剑闲一百月。

    zhuàng shì xìng gāng jué ,huǒ zhōng jiàn shí liè 。shā rén bú huí tóu ,qīng shēng rú zàn bié 。
    qǐ zhī yǎn yǒu lèi ,kěn bái tóu shàng fā 。bàn shēng wú ēn chóu ,jiàn xián yī bǎi yuè 。

    辞赋,
  • 作者:孟郊 朝代:唐代

    山川古今路,纵横无断绝。来往天地间,人皆有离别。
    行衣未束带,中肠已先结。不用看镜中,自知生白发。
    欲陈去留意,声向言前咽。愁结填心胸,茫茫若为说。
    荒郊烟莽苍,旷野风凄切。处处得相随,人那不如月。

    shān chuān gǔ jīn lù ,zòng héng wú duàn jué 。lái wǎng tiān dì jiān ,rén jiē yǒu lí bié 。
    háng yī wèi shù dài ,zhōng cháng yǐ xiān jié 。bú yòng kàn jìng zhōng ,zì zhī shēng bái fā 。
    yù chén qù liú yì ,shēng xiàng yán qián yān 。chóu jié tián xīn xiōng ,máng máng ruò wéi shuō 。
    huāng jiāo yān mǎng cāng ,kuàng yě fēng qī qiē 。chù chù dé xiàng suí ,rén nà bú rú yuè 。

    辞赋,
  • 作者:孟郊 朝代:唐代

    黄雀舞承尘,倚恃主人仁。主人忽不仁,买弹弹尔身。
    何不远飞去,蓬蒿正繁新。蒿粒无人争,食之足为珍。
    莫觑翻车粟,觑翻罪有因。黄雀不知言,赠之徒殷勤。

    huáng què wǔ chéng chén ,yǐ shì zhǔ rén rén 。zhǔ rén hū bú rén ,mǎi dàn dàn ěr shēn 。
    hé bú yuǎn fēi qù ,péng hāo zhèng fán xīn 。hāo lì wú rén zhēng ,shí zhī zú wéi zhēn 。
    mò qù fān chē sù ,qù fān zuì yǒu yīn 。huáng què bú zhī yán ,zèng zhī tú yīn qín 。

    辞赋,
  • 作者:孟郊 朝代:唐代

    莲子不可得,荷花生水中。犹胜道傍柳,无事荡春风。
    渌萍与荷叶,同此一水中。风吹荷叶在,渌萍西复东。
    莲叶未开时,苦心终日卷。春水徒荡漾,荷花未开展。

    lián zǐ bú kě dé ,hé huā shēng shuǐ zhōng 。yóu shèng dào bàng liǔ ,wú shì dàng chūn fēng 。
    lù píng yǔ hé yè ,tóng cǐ yī shuǐ zhōng 。fēng chuī hé yè zài ,lù píng xī fù dōng 。
    lián yè wèi kāi shí ,kǔ xīn zhōng rì juàn 。chūn shuǐ tú dàng yàng ,hé huā wèi kāi zhǎn 。

    辞赋,
  • 作者:孟郊 朝代:唐代

    仙教生为门,仙宗静为根。持心若妄求,服食安足论。
    铲惑有灵药,饵真成本源。自当出尘网,驭凤登昆仑。

    xiān jiāo shēng wéi mén ,xiān zōng jìng wéi gēn 。chí xīn ruò wàng qiú ,fú shí ān zú lùn 。
    chǎn huò yǒu líng yào ,ěr zhēn chéng běn yuán 。zì dāng chū chén wǎng ,yù fèng dēng kūn lún 。

    辞赋,
  • 作者:孟郊 朝代:唐代

    瘦郭有志气,相哀老龙钟。劝我少吟诗,俗窄难尔容。
    一口百味别,况在醉会中。四座正当喧,片言何由通。
    顾余昧时调,居止多疏慵。见书眼始开,闻乐耳不聪。
    视听互相隔,一身且莫同。天疾难自医,诗癖将何攻。
    见君如见书,语善千万重。自悲咄咄感,变作烦恼翁。
    烦恼不可欺,古剑涩亦雄。知君方少年,少年怀古风。
    藏书拄屋脊,不惜与凡聋。我愿拜少年,师之学崇崇。
    从他笑为矫,矫善亦可宗。

    shòu guō yǒu zhì qì ,xiàng āi lǎo lóng zhōng 。quàn wǒ shǎo yín shī ,sú zhǎi nán ěr róng 。
    yī kǒu bǎi wèi bié ,kuàng zài zuì huì zhōng 。sì zuò zhèng dāng xuān ,piàn yán hé yóu tōng 。
    gù yú mèi shí diào ,jū zhǐ duō shū yōng 。jiàn shū yǎn shǐ kāi ,wén lè ěr bú cōng 。
    shì tīng hù xiàng gé ,yī shēn qiě mò tóng 。tiān jí nán zì yī ,shī pǐ jiāng hé gōng 。
    jiàn jun1 rú jiàn shū ,yǔ shàn qiān wàn zhòng 。zì bēi duō duō gǎn ,biàn zuò fán nǎo wēng 。
    fán nǎo bú kě qī ,gǔ jiàn sè yì xióng 。zhī jun1 fāng shǎo nián ,shǎo nián huái gǔ fēng 。
    cáng shū zhǔ wū jǐ ,bú xī yǔ fán lóng 。wǒ yuàn bài shǎo nián ,shī zhī xué chóng chóng 。
    cóng tā xiào wéi jiǎo ,jiǎo shàn yì kě zōng 。

    辞赋,
  • 作者:孟郊 朝代:唐代

    花婵娟,泛春泉。竹婵娟,笼晓烟。妓婵娟,不长妍。
    月婵娟,真可怜。夜半姮娥朝太一,人间本自无灵匹。
    汉宫承宠不多时,飞燕婕妤相妒嫉。

    huā chán juān ,fàn chūn quán 。zhú chán juān ,lóng xiǎo yān 。jì chán juān ,bú zhǎng yán 。
    yuè chán juān ,zhēn kě lián 。yè bàn héng é cháo tài yī ,rén jiān běn zì wú líng pǐ 。
    hàn gōng chéng chǒng bú duō shí ,fēi yàn jié yú xiàng dù jí 。

    辞赋,
  • 作者:孟郊 朝代:唐代

    冬至日光白,始知阴气凝。寒江波浪冻,千里无平冰。
    飞鸟绝高羽,行人皆晏兴。荻洲素浩渺,碕岸澌崚嶒。
    烟舟忽自阻,风帆不相乘。何况异形体,信任为股肱。
    涉江莫涉凌,得意须得朋。结交非贤良,谁免生爱憎。
    冻水有再浪,失飞有载腾。一言纵丑词,万响无善应。
    取鉴谅不远,江水千万层。何当春风吹,利涉吾道弘。

    dōng zhì rì guāng bái ,shǐ zhī yīn qì níng 。hán jiāng bō làng dòng ,qiān lǐ wú píng bīng 。
    fēi niǎo jué gāo yǔ ,háng rén jiē yàn xìng 。dí zhōu sù hào miǎo ,qī àn sī líng zhēng 。
    yān zhōu hū zì zǔ ,fēng fān bú xiàng chéng 。hé kuàng yì xíng tǐ ,xìn rèn wéi gǔ gōng 。
    shè jiāng mò shè líng ,dé yì xū dé péng 。jié jiāo fēi xián liáng ,shuí miǎn shēng ài zēng 。
    dòng shuǐ yǒu zài làng ,shī fēi yǒu zǎi téng 。yī yán zòng chǒu cí ,wàn xiǎng wú shàn yīng 。
    qǔ jiàn liàng bú yuǎn ,jiāng shuǐ qiān wàn céng 。hé dāng chūn fēng chuī ,lì shè wú dào hóng 。

    辞赋,
  • 作者:孟郊 朝代:唐代

    南浦桃花亚水红,水边柳絮由春风。鸟鸣喈喈烟濛濛,
    自从远送对悲翁。此翁已与少年别,唯忆深山深谷中。

    nán pǔ táo huā yà shuǐ hóng ,shuǐ biān liǔ xù yóu chūn fēng 。niǎo míng jiē jiē yān méng méng ,
    zì cóng yuǎn sòng duì bēi wēng 。cǐ wēng yǐ yǔ shǎo nián bié ,wéi yì shēn shān shēn gǔ zhōng 。

    辞赋,
  • 作者:孟郊 朝代:唐代

    种树须择地,恶土变木根。结交若失人,中道生谤言。
    君子芳桂性,春荣冬更繁。小人槿花心,朝在夕不存。
    莫蹑冬冰坚,中有潜浪翻。唯当金石交,可以贤达论。

    zhǒng shù xū zé dì ,è tǔ biàn mù gēn 。jié jiāo ruò shī rén ,zhōng dào shēng bàng yán 。
    jun1 zǐ fāng guì xìng ,chūn róng dōng gèng fán 。xiǎo rén jǐn huā xīn ,cháo zài xī bú cún 。
    mò niè dōng bīng jiān ,zhōng yǒu qián làng fān 。wéi dāng jīn shí jiāo ,kě yǐ xián dá lùn 。

    辞赋,