1. 古诗词大全
  2. 宋代诗人

李清照的诗词全集

共收录了153首诗词作品

李清照简介

李清照(1081─1155?)号易安居士,济南(今属山东)人。父李格非,为元祐后四学士之一,夫赵明诚为金石考据家。崇宁元年(1102),徽宗以绍述神宗为名,任蔡京、赵挺之为左右相,立元祐党人碑,以司马光等百二十人为「奸党」,其父列名党籍,清照以诗上挺之。崇宁二年(1103),明诚出仕,矢志撰述以访求、著录古代金石文字为职志的《金石录》一书。大观元年(1107),蔡京复相,挺之卒。蔡京以挺之为元祐大臣所荐,为庇元祐「奸党」,追夺所赠官。明诚、清照夫妇因此屏居青州(今山东益都)乡里十年。宣和二年(1120)蔡京致仕后,明诚起知莱州(今山东掖县),此后又自莱移淄。靖康之难后。明诚奔母丧南下,知江宁府,清照载书至建康。建炎三年,赵明诚卒。离京自建康出走浙中,清照随亦入浙,经台、嵊、黄岩,从御舟海道至温州,复至越州,衢州,于绍兴二年(1132)赴杭州。绍兴四年,作《金石录后序》。绍兴中,以《金石录》表上于朝。卒年约七十馀。善属文,于诗尤工。《宋史·艺文志》著录《易安居士文集》七卷,俱不传。清照创词「别是一家」之说,其词创为「易安体」,为宋词一家。词集名《漱玉集》,今本皆为后人所辑。男中李后主,女中李易安,极是当行本色。前此太白,故称词家三李。(沈去矜)清照以一妇人,而词格乃抗轶周柳,虽篇帙无多,固不能不宝而存之,为词家一大宗矣。(《四库提要》)李易安作重阳《醉花阴》词,函致赵明诚云云。明诚自愧勿如。乃忘寝食,三日夜得十五阕,杂易安作以示陆德夫。德夫玩之再三曰:「只有『莫道不销魂』三句绝佳。」正易安作也。(《词苑丛谈》)李易安词,独辟门径,居然可观,其源自淮海、大晟,而铸语则多生造,妇人有此,可谓奇矣。(《白雨斋词话》)易安佳句,如《一剪梅》起七字云:「红藕香残玉簟秋」,精秀特绝,真不食人间烟火者。(同上书)
展开查看所有  

李清照诗集大全

  • 作者:李清照 朝代:宋代

    暗淡轻黄体性柔。情疏迹远只香留。何须浅碧深红色,自是花中第一流。(深红 一作:轻)
    梅定妒,菊应羞。画阑开处冠中秋。骚人可煞无情思,何事当年不见收。(阑 通:栏)

    àn dàn qīng huáng tǐ xìng róu 。qíng shū jì yuǎn zhī xiāng liú 。hé xū qiǎn bì shēn hóng sè ,zì shì huā zhōng dì yī liú 。(shēn hóng yī zuò :qīng )
    méi dìng dù ,jú yīng xiū 。huà lán kāi chù guàn zhōng qiū 。sāo rén kě shà wú qíng sī ,hé shì dāng nián bú jiàn shōu 。(lán tōng :lán )

    辞赋,
  • 作者:李清照 朝代:宋代

    芳草池塘,绿阴庭院,晚晴寒透窗纱。□□金锁,管是客来唦。寂寞尊前席上,惟□、海角天涯。能留否,酴醿落尽,犹赖有□□。
    当年,曾胜赏,生香薰袖,活火分茶。□□□龙骄马,流水轻车。不怕风狂雨骤,恰才称、煮酒残花。如今也,不成怀抱,得似旧时那时。

    fāng cǎo chí táng ,lǜ yīn tíng yuàn ,wǎn qíng hán tòu chuāng shā 。□□jīn suǒ ,guǎn shì kè lái shā 。jì mò zūn qián xí shàng ,wéi □、hǎi jiǎo tiān yá 。néng liú fǒu ,tú mí luò jìn ,yóu lài yǒu □□。
    dāng nián ,céng shèng shǎng ,shēng xiāng xūn xiù ,huó huǒ fèn chá 。□□□lóng jiāo mǎ ,liú shuǐ qīng chē 。bú pà fēng kuáng yǔ zhòu ,qià cái chēng 、zhǔ jiǔ cán huā 。rú jīn yě ,bú chéng huái bào ,dé sì jiù shí nà shí 。

    辞赋,
  • 作者:李清照 朝代:宋代

    莫许杯深琥珀浓,未成沉醉意先融。疏钟已应晚来风。
    瑞脑香消魂梦断,辟寒金小髻鬟松。醒时空对烛花红。

    mò xǔ bēi shēn hǔ pò nóng ,wèi chéng chén zuì yì xiān róng 。shū zhōng yǐ yīng wǎn lái fēng 。
    ruì nǎo xiāng xiāo hún mèng duàn ,pì hán jīn xiǎo jì huán sōng 。xǐng shí kōng duì zhú huā hóng 。

    辞赋,
  • 作者:李清照 朝代:宋代

    小院闲窗春已深。重帘未卷影沉沉。倚楼无语理瑶琴。(春已深 一作:春色深)
    远岫出山催薄暮,细风吹雨弄轻阴。梨花欲谢恐难禁。

    xiǎo yuàn xián chuāng chūn yǐ shēn 。zhòng lián wèi juàn yǐng chén chén 。yǐ lóu wú yǔ lǐ yáo qín 。(chūn yǐ shēn yī zuò :chūn sè shēn )
    yuǎn xiù chū shān cuī báo mù ,xì fēng chuī yǔ nòng qīng yīn 。lí huā yù xiè kǒng nán jìn 。

    辞赋,
  • 作者:李清照 朝代:宋代

    寒日萧萧上琐窗,梧桐应恨夜来霜。酒阑更喜团茶苦,梦断偏宜瑞脑香。
    秋已尽,日犹长,仲宣怀远更凄凉。不如随分尊前醉,莫负东篱菊蕊黄。

    hán rì xiāo xiāo shàng suǒ chuāng ,wú tóng yīng hèn yè lái shuāng 。jiǔ lán gèng xǐ tuán chá kǔ ,mèng duàn piān yí ruì nǎo xiāng 。
    qiū yǐ jìn ,rì yóu zhǎng ,zhòng xuān huái yuǎn gèng qī liáng 。bú rú suí fèn zūn qián zuì ,mò fù dōng lí jú ruǐ huáng 。

    辞赋,
  • 作者:李清照 朝代:宋代

    风定落花深,帘外拥红堆雪。长记海棠开后,正伤春时节。
    酒阑歌罢玉尊空,青缸暗明灭。魂梦不堪幽怨,更一声啼鴂。

    fēng dìng luò huā shēn ,lián wài yōng hóng duī xuě 。zhǎng jì hǎi táng kāi hòu ,zhèng shāng chūn shí jiē 。
    jiǔ lán gē bà yù zūn kōng ,qīng gāng àn míng miè 。hún mèng bú kān yōu yuàn ,gèng yī shēng tí guī 。

    辞赋,
  • 作者:李清照 朝代:宋代

    微寒应候。望日边六叶,阶蓂初秀。爱景欲挂扶桑,漏残银箭,杓回摇斗。庆高闳此际,掌上一颗明珠剖。有令容淑质,归逢佳偶。到如今,昼锦满堂贵胄。
    荣耀,文步紫禁,一一金章绿绶。更值棠棣连阴,虎符熊轼,夹河分守。况青云咫尺,朝暮重入承明后。看彩衣争献,兰羞玉酎。祝千龄,借指松椿比寿。

    wēi hán yīng hòu 。wàng rì biān liù yè ,jiē mì chū xiù 。ài jǐng yù guà fú sāng ,lòu cán yín jiàn ,sháo huí yáo dòu 。qìng gāo hóng cǐ jì ,zhǎng shàng yī kē míng zhū pōu 。yǒu lìng róng shū zhì ,guī féng jiā ǒu 。dào rú jīn ,zhòu jǐn mǎn táng guì zhòu 。
    róng yào ,wén bù zǐ jìn ,yī yī jīn zhāng lǜ shòu 。gèng zhí táng dì lián yīn ,hǔ fú xióng shì ,jiá hé fèn shǒu 。kuàng qīng yún zhǐ chǐ ,cháo mù zhòng rù chéng míng hòu 。kàn cǎi yī zhēng xiàn ,lán xiū yù zhòu 。zhù qiān líng ,jiè zhǐ sōng chūn bǐ shòu 。

    辞赋,
  • 作者:李清照 朝代:宋代

    薄露初零,长宵共、永书分停。绕水楼台,高耸万丈蓬瀛。芝兰为寿,相辉映、簪笏盈庭。花柔玉净,捧觞别有娉婷。
    鹤瘦松青,精神与、秋月争明。德行文章,素驰日下声名。东山高蹈,虽卿相、不足为荣。安石须起,要苏天下苍生。

    báo lù chū líng ,zhǎng xiāo gòng 、yǒng shū fèn tíng 。rào shuǐ lóu tái ,gāo sǒng wàn zhàng péng yíng 。zhī lán wéi shòu ,xiàng huī yìng 、zān hù yíng tíng 。huā róu yù jìng ,pěng shāng bié yǒu pīng tíng 。
    hè shòu sōng qīng ,jīng shén yǔ 、qiū yuè zhēng míng 。dé háng wén zhāng ,sù chí rì xià shēng míng 。dōng shān gāo dǎo ,suī qīng xiàng 、bú zú wéi róng 。ān shí xū qǐ ,yào sū tiān xià cāng shēng 。

    辞赋,
  • 作者:李清照 朝代:宋代

    生当作人杰,死亦为鬼雄。
    至今思项羽,不肯过江东。

    shēng dāng zuò rén jié ,sǐ yì wéi guǐ xióng 。
    zhì jīn sī xiàng yǔ ,bú kěn guò jiāng dōng 。

    辞赋,
  • 作者:李清照 朝代:宋代

    蹴罢秋千,起来慵整纤纤手。露浓花瘦,薄汗轻衣透。
    见客入来,袜刬金钗溜。和羞走,倚门回首,却把青梅嗅。

    cù bà qiū qiān ,qǐ lái yōng zhěng xiān xiān shǒu 。lù nóng huā shòu ,báo hàn qīng yī tòu 。
    jiàn kè rù lái ,wà chǎn jīn chāi liū 。hé xiū zǒu ,yǐ mén huí shǒu ,què bǎ qīng méi xiù 。

    辞赋,
  • 作者:李清照 朝代:宋代

    天与秋光,转转情伤,探金英知近重阳。薄衣初试,绿蚁新尝,渐一番风,一番雨,一番凉。
    黄昏院落,凄凄惶惶,酒醒时往事愁肠。那堪永夜,明月空床。闻砧声捣,蛩声细,漏声长。

    tiān yǔ qiū guāng ,zhuǎn zhuǎn qíng shāng ,tàn jīn yīng zhī jìn zhòng yáng 。báo yī chū shì ,lǜ yǐ xīn cháng ,jiàn yī fān fēng ,yī fān yǔ ,yī fān liáng 。
    huáng hūn yuàn luò ,qī qī huáng huáng ,jiǔ xǐng shí wǎng shì chóu cháng 。nà kān yǒng yè ,míng yuè kōng chuáng 。wén zhēn shēng dǎo ,qióng shēng xì ,lòu shēng zhǎng 。

    辞赋,
  • 作者:李清照 朝代:宋代

    帘外五更风,吹梦无踪。画楼重上与谁同?记得玉钗斜拨火,宝篆成空。
    回首紫金峰,雨润烟浓。一江春浪醉醒中。留得罗襟前日泪,弹与征鸿。

    lián wài wǔ gèng fēng ,chuī mèng wú zōng 。huà lóu zhòng shàng yǔ shuí tóng ?jì dé yù chāi xié bō huǒ ,bǎo zhuàn chéng kōng 。
    huí shǒu zǐ jīn fēng ,yǔ rùn yān nóng 。yī jiāng chūn làng zuì xǐng zhōng 。liú dé luó jīn qián rì lèi ,dàn yǔ zhēng hóng 。

    辞赋,
  • 作者:李清照 朝代:宋代

    五十年功如电扫,华清花柳咸阳草。
    五坊供奉斗鸡儿,酒肉堆中不知老。
    胡兵忽自天上来,逆胡亦是奸雄才。
    勤政楼前走胡马,珠翠踏尽香尘埃。
    何为出战辄披靡,传置荔枝多马死。
    尧功舜德本如天,安用区区纪文字。
    著碑铭德真陋哉,乃令神鬼磨山崖。
    子仪光弼不自猜,天心悔稿人心开。
    夏商有鉴当深戒,简策汗青今具在。
    君不见当时张说最多机,虽生已被姚崇卖。

    君不见惊人废兴传天宝,中兴碑上今生草。
    不知负国有奸雄,但说成功尊国老。
    谁令妃子天上来,虢秦韩国皆天才。
    花桑羯鼓玉方响,春风不敢生尘埃。
    姓名谁复知安史,健儿猛将安眠死。
    去天尺五抱瓮峰,峰头凿出开元字。
    时移势去真可哀,奸人心丑深如崖。
    西蜀万里尚能反,南内一闭何时开。
    可怜孝德如天大,反使将军称好在。
    呜呼,奴辈乃不能道辅国用事张后专,乃能念春荠长安作斤卖。

    wǔ shí nián gōng rú diàn sǎo ,huá qīng huā liǔ xián yáng cǎo 。
    wǔ fāng gòng fèng dòu jī ér ,jiǔ ròu duī zhōng bú zhī lǎo 。
    hú bīng hū zì tiān shàng lái ,nì hú yì shì jiān xióng cái 。
    qín zhèng lóu qián zǒu hú mǎ ,zhū cuì tà jìn xiāng chén āi 。
    hé wéi chū zhàn zhé pī mí ,chuán zhì lì zhī duō mǎ sǐ 。
    yáo gōng shùn dé běn rú tiān ,ān yòng qū qū jì wén zì 。
    zhe bēi míng dé zhēn lòu zāi ,nǎi lìng shén guǐ mó shān yá 。
    zǐ yí guāng bì bú zì cāi ,tiān xīn huǐ gǎo rén xīn kāi 。
    xià shāng yǒu jiàn dāng shēn jiè ,jiǎn cè hàn qīng jīn jù zài 。
    jun1 bú jiàn dāng shí zhāng shuō zuì duō jī ,suī shēng yǐ bèi yáo chóng mài 。

    jun1 bú jiàn jīng rén fèi xìng chuán tiān bǎo ,zhōng xìng bēi shàng jīn shēng cǎo 。
    bú zhī fù guó yǒu jiān xióng ,dàn shuō chéng gōng zūn guó lǎo 。
    shuí lìng fēi zǐ tiān shàng lái ,guó qín hán guó jiē tiān cái 。
    huā sāng jié gǔ yù fāng xiǎng ,chūn fēng bú gǎn shēng chén āi 。
    xìng míng shuí fù zhī ān shǐ ,jiàn ér měng jiāng ān mián sǐ 。
    qù tiān chǐ wǔ bào wèng fēng ,fēng tóu záo chū kāi yuán zì 。
    shí yí shì qù zhēn kě āi ,jiān rén xīn chǒu shēn rú yá 。
    xī shǔ wàn lǐ shàng néng fǎn ,nán nèi yī bì hé shí kāi 。
    kě lián xiào dé rú tiān dà ,fǎn shǐ jiāng jun1 chēng hǎo zài 。
    wū hū ,nú bèi nǎi bú néng dào fǔ guó yòng shì zhāng hòu zhuān ,nǎi néng niàn chūn qí zhǎng ān zuò jīn mài 。

    辞赋,
  • 作者:李清照 朝代:宋代

    欧阳公作《蝶恋花》,有“深深深几许”之句,予酷爱之。用其语作“庭院深深”数阕,其声即旧《临江仙》也。

    庭院深深深几许?云窗雾阁常扃。柳梢梅萼渐分明。春归秣陵树,人老建康城。
    感月吟风多少事,如今老去无成。谁怜憔悴更凋零。试灯无意思,踏雪没心情。

    ōu yáng gōng zuò 《dié liàn huā 》,yǒu “shēn shēn shēn jǐ xǔ ”zhī jù ,yǔ kù ài zhī 。yòng qí yǔ zuò “tíng yuàn shēn shēn ”shù què ,qí shēng jí jiù 《lín jiāng xiān 》yě 。

    tíng yuàn shēn shēn shēn jǐ xǔ ?yún chuāng wù gé cháng jiōng 。liǔ shāo méi è jiàn fèn míng 。chūn guī mò líng shù ,rén lǎo jiàn kāng chéng 。
    gǎn yuè yín fēng duō shǎo shì ,rú jīn lǎo qù wú chéng 。shuí lián qiáo cuì gèng diāo líng 。shì dēng wú yì sī ,tà xuě méi xīn qíng 。

    ,
  • 作者:李清照 朝代:宋代

    泪湿罗衣脂粉满。四叠阳关,唱到千千遍。人道山长水又断。萧萧微雨闻孤馆。
    惜别伤离方寸乱。忘了临行,酒盏深和浅。好把音书凭过雁。东莱不似蓬莱远。

    lèi shī luó yī zhī fěn mǎn 。sì dié yáng guān ,chàng dào qiān qiān biàn 。rén dào shān zhǎng shuǐ yòu duàn 。xiāo xiāo wēi yǔ wén gū guǎn 。
    xī bié shāng lí fāng cùn luàn 。wàng le lín háng ,jiǔ zhǎn shēn hé qiǎn 。hǎo bǎ yīn shū píng guò yàn 。dōng lái bú sì péng lái yuǎn 。

    离别,婉约,亲情,