1. 古诗词大全
  2. 唐代诗人

李白的诗词全集

共收录了1159首诗词作品

李白简介

李白(701─762),字太白,号青莲居士,祖籍陇西成纪(今甘肃省天水县附近)。先世于隋末流徙中亚。李白即生于中亚的碎叶城(今吉尔吉斯斯坦境内)。五岁时随其父迁居绵州彰明县(今四川省江油县)的青莲乡。早年在蜀中就学漫游。青年时期,开始漫游全国各地。天宝初,因道士吴筠的推荐,应诏赴长安,供奉翰林,受到唐玄宗李隆基的特殊礼遇。但因权贵不容,不久即遭谗去职,长期游历。天宝十四年(755)安史之乱起,他隐居庐山,但仍密切注视着国家和人民的命运。后参加永王李璘幕府。永王兵败被杀,李白坐系浔阳狱,第二年长流夜郎,途中遇赦。晚年飘泊于武昌、浔阳、宣城等地。代宗宝应元年(762)病死于其族叔当涂县令李阳冰处。纵观李白一生,其思想是比较复杂的。儒家、道家、纵横家、游侠思想对他都有影响。他企羡神仙,向往隐逸,可是又不愿「一朝飞腾为方丈蓬莱之人」,而要「申管晏之谈,谋帝王之术,奋其智能,愿为辅弼,使寰区大定,海县清一」(《代寿山答孟少府移文书》)。他有着远大的政治抱负,但又不愿走科举的道路。他想通过隐居,求仙获取声望,从而在名人荐举下,受到皇帝征召重用,以便实现「济苍生」、「安社稷」的理想,然后功成身退。诗人就是在这一思想指导下度过狂放而又坎坷的一生。李白存诗九百九十多首。这些诗歌,或以奔放的激情表达对理想政治的热烈追求,对建功立业的渴望;或以犀利的笔锋揭露政治集团的荒淫腐朽;或以善描的画笔点染祖国壮丽的山河。他的诗篇,无论五言七言,无论古体近体,无不别具风格,具有强烈的浪漫主义色彩。有《李太白集》。北宋初年,人们发现《菩萨蛮》「平林漠漠烟如织」和《忆秦娥》「秦娥梦断秦楼月」两词,又尊他为词的始祖。有人怀疑那是后人所托,至今聚讼纷纭。其实,李白的乐府诗,当时已被之管弦,就是词的滥觞了。至于历来被称为「百代词曲之祖」的这两首词,格调高绝,气象阔大,如果不属于李白,又算作谁的作品为好呢?
展开查看所有  

李白诗集大全

  • 作者:李白 朝代:唐代

    南湖秋水夜无烟, 耐可乘流直上天? 且就洞庭赊月色, 将船买酒白云边。

    nán hú qiū shuǐ yè wú yān , nài kě chéng liú zhí shàng tiān ? qiě jiù dòng tíng shē yuè sè , jiāng chuán mǎi jiǔ bái yún biān 。

  • 作者:李白 朝代:唐代

    举头忽见衡阳雁, 千声万字情何限。 叵耐薄情夫, 一行书也无。 泣归香阁恨, 和泪淹红粉。 待雁却回时, 也无书寄伊。

    jǔ tóu hū jiàn héng yáng yàn , qiān shēng wàn zì qíng hé xiàn 。 pǒ nài báo qíng fū , yī háng shū yě wú 。 qì guī xiāng gé hèn , hé lèi yān hóng fěn 。 dài yàn què huí shí , yě wú shū jì yī 。

  • 作者:李白 朝代:唐代

    平林漠漠烟如织, 寒山一带伤心碧。 暝色入高楼, 有人楼上愁。 玉阶空伫立, 宿鸟归飞急。 何处是归程, 长亭更短亭。

    píng lín mò mò yān rú zhī , hán shān yī dài shāng xīn bì 。 míng sè rù gāo lóu , yǒu rén lóu shàng chóu 。 yù jiē kōng zhù lì , xiǔ niǎo guī fēi jí 。 hé chù shì guī chéng , zhǎng tíng gèng duǎn tíng 。

  • 作者:李白 朝代:唐代

    春风东来忽相过,金樽渌酒生微波。 落花纷纷稍觉多,美人欲醉朱颜酡。 青轩桃李能几何!流光欺人忽磋砣。 君起舞,日西夕。 当年意气不肯倾,白发如丝叹何益。

    chūn fēng dōng lái hū xiàng guò ,jīn zūn lù jiǔ shēng wēi bō 。 luò huā fēn fēn shāo jiào duō ,měi rén yù zuì zhū yán tuó 。 qīng xuān táo lǐ néng jǐ hé !liú guāng qī rén hū cuō tuó 。 jun1 qǐ wǔ ,rì xī xī 。 dāng nián yì qì bú kěn qīng ,bái fā rú sī tàn hé yì 。

  • 作者:李白 朝代:唐代

    汉帝宠阿娇,贮之黄金屋。

    咳唾落九天,随风生珠玉。 

    宠极爱还歇,妒深情却疏。 

    长门一步地,不肯暂回车。

    雨落不上天,水覆难再收。

    君情与妾意,各自东西流。 

    昔日芙蓉花,今成断根草。

    以色事他人,能得几时好。

    hàn dì chǒng ā jiāo ,zhù zhī huáng jīn wū 。

    ké tuò luò jiǔ tiān ,suí fēng shēng zhū yù 。 

    chǒng jí ài hái xiē ,dù shēn qíng què shū 。 

    zhǎng mén yī bù dì ,bú kěn zàn huí chē 。

    yǔ luò bú shàng tiān ,shuǐ fù nán zài shōu 。

    jun1 qíng yǔ qiè yì ,gè zì dōng xī liú 。 

    xī rì fú róng huā ,jīn chéng duàn gēn cǎo 。

    yǐ sè shì tā rén ,néng dé jǐ shí hǎo 。

    乐府,妇女,命运,
  • 作者:李白 朝代:唐代

    云想衣裳花想容,春风拂槛露华浓。 若非群玉山头见,会向瑶台月下逢。 一枝红艳露凝香,云雨巫山枉断肠。 借问汉宫谁得似,可怜飞燕倚新妆。 名花倾国两相欢,常得君王带笑看。 解释春风无限恨,沉香亭北倚阑干。

    yún xiǎng yī shang huā xiǎng róng ,chūn fēng fú kǎn lù huá nóng 。 ruò fēi qún yù shān tóu jiàn ,huì xiàng yáo tái yuè xià féng 。 yī zhī hóng yàn lù níng xiāng ,yún yǔ wū shān wǎng duàn cháng 。 jiè wèn hàn gōng shuí dé sì ,kě lián fēi yàn yǐ xīn zhuāng 。 míng huā qīng guó liǎng xiàng huān ,cháng dé jun1 wáng dài xiào kàn 。 jiě shì chūn fēng wú xiàn hèn ,chén xiāng tíng běi yǐ lán gàn 。

  • 作者:李白 朝代:唐代

    禁庭春昼, 莺羽披新绣。 百草巧求花下斗, 只赌珠玑满斗。 日晚却理残妆, 御前闲舞霓裳。 谁道腰肢窈窕, 折旋笑得君王。

    jìn tíng chūn zhòu , yīng yǔ pī xīn xiù 。 bǎi cǎo qiǎo qiú huā xià dòu , zhī dǔ zhū jī mǎn dòu 。 rì wǎn què lǐ cán zhuāng , yù qián xián wǔ ní shang 。 shuí dào yāo zhī yǎo tiǎo , shé xuán xiào dé jun1 wáng 。

  • 作者:李白 朝代:唐代

    禁闱清夜, 月探金窗罅。 玉帐鸳鸯喷兰麝, 时落银灯香灺。 女伴莫话孤眠, 六宫罗绮三千。 一笑皆生百媚, 宸衷教在谁边?

    jìn wéi qīng yè , yuè tàn jīn chuāng xià 。 yù zhàng yuān yāng pēn lán shè , shí luò yín dēng xiāng xiè 。 nǚ bàn mò huà gū mián , liù gōng luó qǐ sān qiān 。 yī xiào jiē shēng bǎi mèi , chén zhōng jiāo zài shuí biān ?

  • 作者:李白 朝代:唐代

    清溪清我心,水色异诸水。 借问新安江,见底何如此? 人行明镜中,鸟度屏风里。[1] 向晚猩猩啼,空悲远游子。

    qīng xī qīng wǒ xīn ,shuǐ sè yì zhū shuǐ 。 jiè wèn xīn ān jiāng ,jiàn dǐ hé rú cǐ ? rén háng míng jìng zhōng ,niǎo dù píng fēng lǐ 。[1] xiàng wǎn xīng xīng tí ,kōng bēi yuǎn yóu zǐ 。

  • 作者:李白 朝代:唐代

    【秋登宣城谢眺北楼】[1] 江城如画里,[2]山晚望晴空。 两水夹明镜,[3]双桥落彩虹。[4] 人烟寒橘柚,秋色老梧桐。 谁念北楼上,[5]临风怀谢公。[6]

    【qiū dēng xuān chéng xiè tiào běi lóu 】[1] jiāng chéng rú huà lǐ ,[2]shān wǎn wàng qíng kōng 。 liǎng shuǐ jiá míng jìng ,[3]shuāng qiáo luò cǎi hóng 。[4] rén yān hán jú yòu ,qiū sè lǎo wú tóng 。 shuí niàn běi lóu shàng ,[5]lín fēng huái xiè gōng 。[6]

  • 作者:李白 朝代:唐代

    秋风清,秋月明, 落叶聚还散,寒鸦栖复惊。 相思相见知何日,此时此夜难为情。 入我相思门,知我相思苦。 长相思兮长相忆,短相思兮无穷极。 早知如此绊人心,还如当初不相识。

    qiū fēng qīng ,qiū yuè míng , luò yè jù hái sàn ,hán yā qī fù jīng 。 xiàng sī xiàng jiàn zhī hé rì ,cǐ shí cǐ yè nán wéi qíng 。 rù wǒ xiàng sī mén ,zhī wǒ xiàng sī kǔ 。 zhǎng xiàng sī xī zhǎng xiàng yì ,duǎn xiàng sī xī wú qióng jí 。 zǎo zhī rú cǐ bàn rén xīn ,hái rú dāng chū bú xiàng shí 。

  • 作者:李白 朝代:唐代

    其一 

    秋浦长似秋,萧条使人愁。 

    客愁不可度,行上东大楼。 

    正西望长安,下见江水流。

     寄言向江水,汝意忆侬不。 

    遥传一掬泪,为我达扬州。 

    其二

     秋浦猿夜愁,黄山堪白头。 

    清溪非陇水,翻作断肠流。 

    欲去不得去,薄游成久游。 

    何年是归日,雨泪下孤舟。

     其三 

    秋浦锦驼鸟,人间天上稀。 

    山鸡羞渌水,不敢照毛衣。 

    其四 

    两鬓入秋浦,一朝飒已衰。 

    猿声催白发,长短尽成丝。 

    其五

     秋浦多白猿,超腾若飞雪。

     牵引条上儿,饮弄水中月。 

    其六 

    愁作秋浦客,强看秋浦花。 

    山川如剡县,风日似长沙。

     其七 

    醉上山公马,寒歌宁戚牛。 

    空吟白石烂,泪满黑貂裘。 

    其八 

    秋浦千重岭,水车岭最奇。

    天倾欲堕石,水拂寄生枝。 

    其九 

    江祖一片石,青天扫画屏。 

    题诗留万古,绿字锦苔生。

     其十

    千千石楠树,万万女贞林。 

    山山白鹭满,涧涧白猿吟。 

    君莫向秋浦,猿声碎客心。 

    其十一 

    逻人横鸟道,江祖出鱼梁。

    水急客舟疾,山花拂面香。

    其十二 

    水如一匹练,此地即平天。

     耐可乘明月,看花上酒船。 

    其十三 

    渌水净素月,月明白鹭飞。 

    郎听采菱女,一道夜歌归。 

    其十四 

    炉火照天地,红星乱紫烟。 

    赧郎明月夜,歌曲动寒川。

    其十五 

    白发三千丈,缘愁似个长。

    不知明镜里,何处得秋霜。

     其十六 

    秋浦田舍翁,采鱼水中宿。

     妻子张白鹇,结罝映深竹。

     其十七 

    祧波一步地,了了语声闻。

    黯与山僧别,低头礼白云。

    qí yī  

    qiū pǔ zhǎng sì qiū ,xiāo tiáo shǐ rén chóu 。 

    kè chóu bú kě dù ,háng shàng dōng dà lóu 。 

    zhèng xī wàng zhǎng ān ,xià jiàn jiāng shuǐ liú 。

     jì yán xiàng jiāng shuǐ ,rǔ yì yì nóng bú 。 

    yáo chuán yī jū lèi ,wéi wǒ dá yáng zhōu 。 

    qí èr

     qiū pǔ yuán yè chóu ,huáng shān kān bái tóu 。 

    qīng xī fēi lǒng shuǐ ,fān zuò duàn cháng liú 。 

    yù qù bú dé qù ,báo yóu chéng jiǔ yóu 。 

    hé nián shì guī rì ,yǔ lèi xià gū zhōu 。

     qí sān  

    qiū pǔ jǐn tuó niǎo ,rén jiān tiān shàng xī 。 

    shān jī xiū lù shuǐ ,bú gǎn zhào máo yī 。 

    qí sì  

    liǎng bìn rù qiū pǔ ,yī cháo sà yǐ shuāi 。 

    yuán shēng cuī bái fā ,zhǎng duǎn jìn chéng sī 。 

    qí wǔ

     qiū pǔ duō bái yuán ,chāo téng ruò fēi xuě 。

     qiān yǐn tiáo shàng ér ,yǐn nòng shuǐ zhōng yuè 。 

    qí liù  

    chóu zuò qiū pǔ kè ,qiáng kàn qiū pǔ huā 。 

    shān chuān rú yǎn xiàn ,fēng rì sì zhǎng shā 。

     qí qī  

    zuì shàng shān gōng mǎ ,hán gē níng qī niú 。 

    kōng yín bái shí làn ,lèi mǎn hēi diāo qiú 。 

    qí bā  

    qiū pǔ qiān zhòng lǐng ,shuǐ chē lǐng zuì qí 。

    tiān qīng yù duò shí ,shuǐ fú jì shēng zhī 。 

    qí jiǔ  

    jiāng zǔ yī piàn shí ,qīng tiān sǎo huà píng 。 

    tí shī liú wàn gǔ ,lǜ zì jǐn tái shēng 。

     qí shí

    qiān qiān shí nán shù ,wàn wàn nǚ zhēn lín 。 

    shān shān bái lù mǎn ,jiàn jiàn bái yuán yín 。 

    jun1 mò xiàng qiū pǔ ,yuán shēng suì kè xīn 。 

    qí shí yī  

    luó rén héng niǎo dào ,jiāng zǔ chū yú liáng 。

    shuǐ jí kè zhōu jí ,shān huā fú miàn xiāng 。

    qí shí èr  

    shuǐ rú yī pǐ liàn ,cǐ dì jí píng tiān 。

     nài kě chéng míng yuè ,kàn huā shàng jiǔ chuán 。 

    qí shí sān  

    lù shuǐ jìng sù yuè ,yuè míng bái lù fēi 。 

    láng tīng cǎi líng nǚ ,yī dào yè gē guī 。 

    qí shí sì  

    lú huǒ zhào tiān dì ,hóng xīng luàn zǐ yān 。 

    nǎn láng míng yuè yè ,gē qǔ dòng hán chuān 。

    qí shí wǔ  

    bái fā sān qiān zhàng ,yuán chóu sì gè zhǎng 。

    bú zhī míng jìng lǐ ,hé chù dé qiū shuāng 。

     qí shí liù  

    qiū pǔ tián shě wēng ,cǎi yú shuǐ zhōng xiǔ 。

     qī zǐ zhāng bái xián ,jié jū yìng shēn zhú 。

     qí shí qī  

    tiāo bō yī bù dì ,le le yǔ shēng wén 。

    àn yǔ shān sēng bié ,dī tóu lǐ bái yún 。

    山水,抒情,组诗,游历,
  • 作者:李白 朝代:唐代

    我觉秋兴逸,谁云秋兴悲? 山将落日去,水与晴空宜。 鲁酒白玉壶,送行驻金羁。 歇鞍憩古木,解带挂横枝。 歌鼓川上亭,曲度神飈吹。 云归碧海夕,雁没青天时。 相失各万里,茫然空尔思。

    wǒ jiào qiū xìng yì ,shuí yún qiū xìng bēi ? shān jiāng luò rì qù ,shuǐ yǔ qíng kōng yí 。 lǔ jiǔ bái yù hú ,sòng háng zhù jīn jī 。 xiē ān qì gǔ mù ,jiě dài guà héng zhī 。 gē gǔ chuān shàng tíng ,qǔ dù shén biāo chuī 。 yún guī bì hǎi xī ,yàn méi qīng tiān shí 。 xiàng shī gè wàn lǐ ,máng rán kōng ěr sī 。

  • 作者:李白 朝代:唐代

    燕支黄叶落,妾望白登台。 海上碧云断,单于秋色来。 胡兵沙塞合,汉使玉关回。 征客无归日,空悲蕙草摧。[1]

    yàn zhī huáng yè luò ,qiè wàng bái dēng tái 。 hǎi shàng bì yún duàn ,dān yú qiū sè lái 。 hú bīng shā sāi hé ,hàn shǐ yù guān huí 。 zhēng kè wú guī rì ,kōng bēi huì cǎo cuī 。[1]

  • 作者:李白 朝代:唐代

    霜落荆门江树空, 布帆无恙挂秋风。 此行不为鲈鱼鲙, 自爱名山入剡中。

    shuāng luò jīng mén jiāng shù kōng , bù fān wú yàng guà qiū fēng 。 cǐ háng bú wéi lú yú kuài , zì ài míng shān rù yǎn zhōng 。