1. 古诗词大全
  2. 宋代诗人

黄庭坚的诗词全集

共收录了188首诗词作品

黄庭坚简介

黄庭坚(1045-1105)字鲁直,号涪翁,又号山谷道人。原籍金华(今属浙江),祖上迁家分宁(今江西修水),遂为分宁人。治平四年(1067)进士,授叶县尉。熙宁五年(1072)为北京(今河北大名)国子监教授。元丰三年(1080)知吉州太和县(今江西泰和)。哲宗立,召为秘书郎。元祐元年(1086)为《神宗实录》检讨官,编修《神宗实录》,迁著作佐郎,加集贤校理。时张耒、秦观、晁补之俱在京师,与庭坚同游苏轼之门,有「苏门四学士」之称。《神宗实录》成,擢为起居舍人。哲宗亲政,以修实录不实的罪名,被贬涪州(今四川涪陵)别驾、黔州(今四川彭水)安置。绍圣四年(1097)移戎州(今四川宜宾)。崇宁元年(1102),内迁知太平州(今安徽当涂),到任九天,即被罢免,主管洪州玉隆观。次年复被除名编管宜州(今广西宜山)。四年,卒于贬所,年六十一,私谥文节先生。《宋史》有传。尤长于诗,世号「苏黄」。其诗多写个人日常生活,在艺术上讲究修辞造句,追求新奇。工书法,与苏轼、米芾、蔡襄并称「宋四家」。著有《豫章先生文集》三十卷、《山谷琴趣外编》三卷。《全宋词》收录其词一百九十馀首。《全宋词补辑》又从《诗渊》辑得二首。黄庭坚诗歌创作影响很大,与苏轼并称「苏黄」,是「江西诗派」的创始人。其诗宗法杜甫,并有「夺胎换骨」「点石成金」「无一字无来处」之论。作诗力求新奇,诗风瘦硬峭拔,也有清新流畅之作,另有诗反映了人民的疾苦。由于他学识渊博,功力深厚,创作态度严谨,诗中往往表现出超迈的见识和旷达的襟怀,在宋代诗歌发展史上独树一帜。但过多地在字句、技巧上下功夫,不免有晦涩生硬之弊。词与秦观齐名,少年时多做艳词,有的词写得疏宕洒脱,清雅明畅。晚年词风接近苏轼。今存词180多首。有《山谷集》,自选其诗文名《山谷精华录》,词集名《山谷琴趣外篇》(即《山谷词》)。工书法,兼擅行、草,自成风格。书迹有《华严疏》《松风阁诗》及《廉颇蔺相如传》等。
展开查看所有  

黄庭坚诗集大全

  • 作者:黄庭坚 朝代:宋代

    朱楼彩舫,浮瓜沈李,报答风光有处。一年尊酒暂时同,别泪作、人间晓雨。
    鸳鸯机综,能令侬巧,也待乘槎仙去。若逢海上白头翁,共一访、痴牛騃女。

    zhū lóu cǎi fǎng ,fú guā shěn lǐ ,bào dá fēng guāng yǒu chù 。yī nián zūn jiǔ zàn shí tóng ,bié lèi zuò 、rén jiān xiǎo yǔ 。
    yuān yāng jī zōng ,néng lìng nóng qiǎo ,yě dài chéng chá xiān qù 。ruò féng hǎi shàng bái tóu wēng ,gòng yī fǎng 、chī niú ái nǚ 。

    辞赋,
  • 作者:黄庭坚 朝代:宋代

    烹茶留客驻金鞍。月斜窗外山。别郎容易见郎难。有人思远山。
    归去后,忆前欢。画屏金博山。一杯春露莫留残。与郎扶玉山。

    pēng chá liú kè zhù jīn ān 。yuè xié chuāng wài shān 。bié láng róng yì jiàn láng nán 。yǒu rén sī yuǎn shān 。
    guī qù hòu ,yì qián huān 。huà píng jīn bó shān 。yī bēi chūn lù mò liú cán 。yǔ láng fú yù shān 。

    辞赋,
  • 作者:黄庭坚 朝代:宋代

    鸳鸯翡翠,小小思珍偶。眉黛敛秋波,尽湖南、山明水秀。娉娉袅袅,恰近十三余,春未透。花枝瘦。正是愁时候。
    寻花载酒。肯落谁人后。只恐远归来,绿成阴、青梅如豆。心期得处,每自不由人,长亭柳。君知否。千里犹回首。

    yuān yāng fěi cuì ,xiǎo xiǎo sī zhēn ǒu 。méi dài liǎn qiū bō ,jìn hú nán 、shān míng shuǐ xiù 。pīng pīng niǎo niǎo ,qià jìn shí sān yú ,chūn wèi tòu 。huā zhī shòu 。zhèng shì chóu shí hòu 。
    xún huā zǎi jiǔ 。kěn luò shuí rén hòu 。zhī kǒng yuǎn guī lái ,lǜ chéng yīn 、qīng méi rú dòu 。xīn qī dé chù ,měi zì bú yóu rén ,zhǎng tíng liǔ 。jun1 zhī fǒu 。qiān lǐ yóu huí shǒu 。

    辞赋,
  • 作者:黄庭坚 朝代:宋代

    庵摩勒,西土果。霜后明珠颗颗。凭玉兔,捣香尘。称为席上珍。
    号余甘,争奈苦。临上马时分付。管回味,却思量。忠言君试尝。

    ān mó lè ,xī tǔ guǒ 。shuāng hòu míng zhū kē kē 。píng yù tù ,dǎo xiāng chén 。chēng wéi xí shàng zhēn 。
    hào yú gān ,zhēng nài kǔ 。lín shàng mǎ shí fèn fù 。guǎn huí wèi ,què sī liàng 。zhōng yán jun1 shì cháng 。

    辞赋,
  • 作者:黄庭坚 朝代:宋代

    小院一枝梅。冲破晓寒开。晚到芳园游戏,满袖带香回。
    玉酒覆银杯。尽醉去、犹待重来。东邻何事,惊吹怨笛,雪片成堆。

    xiǎo yuàn yī zhī méi 。chōng pò xiǎo hán kāi 。wǎn dào fāng yuán yóu xì ,mǎn xiù dài xiāng huí 。
    yù jiǔ fù yín bēi 。jìn zuì qù 、yóu dài zhòng lái 。dōng lín hé shì ,jīng chuī yuàn dí ,xuě piàn chéng duī 。

    辞赋,
  • 作者:黄庭坚 朝代:宋代

    呜咽南楼吹落梅。闻鸦树惊栖。梦中相见不多时。隔城今夜也应知。坐久水空碧,山月影沈西。
    买个宅儿住著伊。刚不肯相随。如今果被天瞋作,永落鸡群被鸡欺。空恁可怜伊。风日损花枝。

    wū yān nán lóu chuī luò méi 。wén yā shù jīng qī 。mèng zhōng xiàng jiàn bú duō shí 。gé chéng jīn yè yě yīng zhī 。zuò jiǔ shuǐ kōng bì ,shān yuè yǐng shěn xī 。
    mǎi gè zhái ér zhù zhe yī 。gāng bú kěn xiàng suí 。rú jīn guǒ bèi tiān tián zuò ,yǒng luò jī qún bèi jī qī 。kōng nín kě lián yī 。fēng rì sǔn huā zhī 。

    辞赋,
  • 作者:黄庭坚 朝代:宋代

    冰堂酒好。只恨银杯小。新作金荷工献巧。图要连台拗倒。
    采莲一曲清歌。争檀催卷金荷。醉里香飘睡鸭,更惊罗袜凌波。

    bīng táng jiǔ hǎo 。zhī hèn yín bēi xiǎo 。xīn zuò jīn hé gōng xiàn qiǎo 。tú yào lián tái niù dǎo 。
    cǎi lián yī qǔ qīng gē 。zhēng tán cuī juàn jīn hé 。zuì lǐ xiāng piāo shuì yā ,gèng jīng luó wà líng bō 。

    辞赋,
  • 作者:黄庭坚 朝代:宋代

    余寒争令。雪共蜡梅相照影。昨夜东风。已出耕牛劝岁功。
    阴云幂幂。近觉去天无几尺。休恨春迟。桃李梢头次第知。

    yú hán zhēng lìng 。xuě gòng là méi xiàng zhào yǐng 。zuó yè dōng fēng 。yǐ chū gēng niú quàn suì gōng 。
    yīn yún mì mì 。jìn jiào qù tiān wú jǐ chǐ 。xiū hèn chūn chí 。táo lǐ shāo tóu cì dì zhī 。

    辞赋,
  • 作者:黄庭坚 朝代:宋代

    山又水。行尽吴头楚尾。兄弟灯前家万里。相看如梦寐。
    君似成蹊桃李。入我草堂松桂。莫厌岁寒无气味。余生今已矣。

    shān yòu shuǐ 。háng jìn wú tóu chǔ wěi 。xiōng dì dēng qián jiā wàn lǐ 。xiàng kàn rú mèng mèi 。
    jun1 sì chéng qī táo lǐ 。rù wǒ cǎo táng sōng guì 。mò yàn suì hán wú qì wèi 。yú shēng jīn yǐ yǐ 。

    辞赋,
  • 作者:黄庭坚 朝代:宋代

    薄妆小靥闲情素。抱著琵琶凝伫。慢捻复轻拢,切切如私语。转拨割朱弦,一段惊沙去。
    万里嫁、乌孙公主。对易水、明妃不渡。泪粉行行,红颜片片,指下花落狂风雨。借问本师谁,敛拨当心住。

    báo zhuāng xiǎo yè xián qíng sù 。bào zhe pí pá níng zhù 。màn niǎn fù qīng lǒng ,qiē qiē rú sī yǔ 。zhuǎn bō gē zhū xián ,yī duàn jīng shā qù 。
    wàn lǐ jià 、wū sūn gōng zhǔ 。duì yì shuǐ 、míng fēi bú dù 。lèi fěn háng háng ,hóng yán piàn piàn ,zhǐ xià huā luò kuáng fēng yǔ 。jiè wèn běn shī shuí ,liǎn bō dāng xīn zhù 。

    辞赋,
  • 作者:黄庭坚 朝代:宋代

    襄王梦里。草绿烟深何处是。宋玉台头。暮雨朝云几许愁。
    飞花漫漫。不管羁人肠欲断。春水茫茫。欲度南陵更断肠。

    xiāng wáng mèng lǐ 。cǎo lǜ yān shēn hé chù shì 。sòng yù tái tóu 。mù yǔ cháo yún jǐ xǔ chóu 。
    fēi huā màn màn 。bú guǎn jī rén cháng yù duàn 。chūn shuǐ máng máng 。yù dù nán líng gèng duàn cháng 。

    辞赋,
  • 作者:黄庭坚 朝代:宋代

    宗盟有妓能歌舞,宜醉尊罍。待约新醅。车上危坡尽要推。
    西邻三弄争秋月,邀勒春回。个里声催。铁树枝头花也开。

    zōng méng yǒu jì néng gē wǔ ,yí zuì zūn léi 。dài yuē xīn pēi 。chē shàng wēi pō jìn yào tuī 。
    xī lín sān nòng zhēng qiū yuè ,yāo lè chūn huí 。gè lǐ shēng cuī 。tiě shù zhī tóu huā yě kāi 。

    辞赋,
  • 作者:黄庭坚 朝代:宋代

    银烛生花如红豆。占好事、而今有。人醉曲屏深,借宝瑟、轻招手。一阵白苹风,故灭烛、教相就。
    花带雨、冰肌香透。恨啼乌、辘轳声晓。岸柳微凉吹残酒。断肠时、至今依旧。镜中消瘦。那人知后。怕夯你来僝僽。

    yín zhú shēng huā rú hóng dòu 。zhàn hǎo shì 、ér jīn yǒu 。rén zuì qǔ píng shēn ,jiè bǎo sè 、qīng zhāo shǒu 。yī zhèn bái píng fēng ,gù miè zhú 、jiāo xiàng jiù 。
    huā dài yǔ 、bīng jī xiāng tòu 。hèn tí wū 、lù lú shēng xiǎo 。àn liǔ wēi liáng chuī cán jiǔ 。duàn cháng shí 、zhì jīn yī jiù 。jìng zhōng xiāo shòu 。nà rén zhī hòu 。pà bèn nǐ lái zhuàn zhōu 。

    辞赋,
  • 作者:黄庭坚 朝代:宋代

    诗翁才刃。曾陷文场貔虎阵。谁敢当哉。况是焚舟决胜来。
    三巴春杪。客馆梦回风雨晓。胸次峥嵘。欲共涛头赤甲平。

    shī wēng cái rèn 。céng xiàn wén chǎng pí hǔ zhèn 。shuí gǎn dāng zāi 。kuàng shì fén zhōu jué shèng lái 。
    sān bā chūn miǎo 。kè guǎn mèng huí fēng yǔ xiǎo 。xiōng cì zhēng róng 。yù gòng tāo tóu chì jiǎ píng 。

    辞赋,
  • 作者:黄庭坚 朝代:宋代

    荔枝滩上留千骑,桃李阴繁。燕寝香残。画戟森森镇八蛮。
    永康又得风流守,管领江山。少讼多闲。烟霭楼台舞翠鬟。

    lì zhī tān shàng liú qiān qí ,táo lǐ yīn fán 。yàn qǐn xiāng cán 。huà jǐ sēn sēn zhèn bā mán 。
    yǒng kāng yòu dé fēng liú shǒu ,guǎn lǐng jiāng shān 。shǎo sòng duō xián 。yān ǎi lóu tái wǔ cuì huán 。

    辞赋,