1. 古诗词大全
  2. 唐代诗人

杜甫的诗词全集

共收录了1339首诗词作品

杜甫简介

杜甫(712-770),字子美,祖籍河南巩县。祖父杜审言是唐初著名诗人。青年时期,他曾游历过今江苏、浙江、河北、山东一带,并两次会见李白,两人结下深厚的友谊。唐玄宗天宝五年(746),杜甫来到长安,第二年他参加了由唐玄宗下诏的应试,由于奸臣李林甫从中作梗,全体应试者无一人录取。从此进取无门,生活贫困。直到天宝十四年(755),才得到「右卫率府胄曹参军」一职,负责看管兵甲仓库。同年,安史之乱爆发,此时杜甫正在奉先(今陕西蒲城)探家。第二年他把家属安顿在鄜州羌村(今陕西富县境),只身投奔在灵武(今甘肃省)即位的肃宗。途中被叛军所俘,押到沦陷后的长安,这期间他亲眼目睹了叛军杀戮洗劫的暴行和百姓的苦难。直到至德二年(757)四月,他才冒险逃到肃宗临时驻地凤翔(今陕西省凤翔县),授官左拾遗。不久因疏救房琯,被贬为华州司功参军。自此他对现实政治十分失望,抛弃官职,举家西行,几经辗转,最后到了成都,在严武等人的帮助下,在城西浣花溪畔,建成了一座草堂,世称「杜甫草堂」。后被严武荐为节度参谋、检校工部员外郎。严武死后,他离开了成都,全家寄居夔州(今四川奉节县)。两年后,离夔州到江陵、衡阳一带辗转流离。唐太宗大历五年(770),诗人病死在湘江的一只小船中。他的诗在艺术上以丰富多采著称,时而雄浑奔放,时而沉郁悲凉,或辞藻瑰丽,或平易质朴。他擅长律诗,又是新乐府诗体的开创者。他的诗声律和谐,选字精炼,「为人性癖耽佳句,语不惊人死不休」,正是他严谨创作态度的真实写照。在我国文学史上有「诗圣」之称。他的诗留存至今的有一千四百余首。有《杜少陵集》。
展开查看所有  

杜甫诗集大全

  • 作者:杜甫 朝代:唐代

    东郡趋庭日,南楼纵目初。 浮云连海岳,平野人青徐。 孤嶂秦碑在,荒城鲁殿馀。 从来多古意,临眺独踌躇。

    dōng jun4 qū tíng rì ,nán lóu zòng mù chū 。 fú yún lián hǎi yuè ,píng yě rén qīng xú 。 gū zhàng qín bēi zài ,huāng chéng lǔ diàn yú 。 cóng lái duō gǔ yì ,lín tiào dú chóu chú 。

  • 作者:杜甫 朝代:唐代

    昔闻洞庭水,今上岳阳楼。 吴楚东南坼,乾坤日夜浮。 亲朋无一字,老病有孤舟。 戎马关山北,凭轩涕泗流。

    xī wén dòng tíng shuǐ ,jīn shàng yuè yáng lóu 。 wú chǔ dōng nán chè ,qián kūn rì yè fú 。 qīn péng wú yī zì ,lǎo bìng yǒu gū zhōu 。 róng mǎ guān shān běi ,píng xuān tì sì liú 。

    唐诗三百首,山水,抱负,
  • 作者:杜甫 朝代:唐代

    战哭多新鬼,愁吟独老翁。 乱云低薄暮,急雪舞回风。 飘弃樽无渌,炉存火似红。 数州消息断,愁坐正书空。

    zhàn kū duō xīn guǐ ,chóu yín dú lǎo wēng 。 luàn yún dī báo mù ,jí xuě wǔ huí fēng 。 piāo qì zūn wú lù ,lú cún huǒ sì hóng 。 shù zhōu xiāo xī duàn ,chóu zuò zhèng shū kōng 。

    冬天,写雪,
  • 作者:杜甫 朝代:唐代

    东岳云峰起,溶溶满太虚。 震雷翻幕燕,骤雨落河鱼。 座对贤人酒,门听长者车。 相邀愧泥泞,骑马到阶除。

    dōng yuè yún fēng qǐ ,róng róng mǎn tài xū 。 zhèn léi fān mù yàn ,zhòu yǔ luò hé yú 。 zuò duì xián rén jiǔ ,mén tīng zhǎng zhě chē 。 xiàng yāo kuì ní nìng ,qí mǎ dào jiē chú 。

  • 作者:杜甫 朝代:唐代

    远送从此别,青山空复情。 几时杯重把,昨夜月同行。 列郡讴歌惜,三朝出入荣。 江村独归处,寂寞养残生。

    yuǎn sòng cóng cǐ bié ,qīng shān kōng fù qíng 。 jǐ shí bēi zhòng bǎ ,zuó yè yuè tóng háng 。 liè jun4 ōu gē xī ,sān cháo chū rù róng 。 jiāng cūn dú guī chù ,jì mò yǎng cán shēng 。

  • 作者:杜甫 朝代:唐代

    岁暮阴阳催短景,天涯霜雪霁寒宵。 五更鼓角声悲壮,三峡星河影动摇。 野哭千家闻战伐,夷歌数处起渔樵。 卧龙跃马终黄土,人事音书漫寂寥。

    suì mù yīn yáng cuī duǎn jǐng ,tiān yá shuāng xuě jì hán xiāo 。 wǔ gèng gǔ jiǎo shēng bēi zhuàng ,sān xiá xīng hé yǐng dòng yáo 。 yě kū qiān jiā wén zhàn fá ,yí gē shù chù qǐ yú qiáo 。 wò lóng yuè mǎ zhōng huáng tǔ ,rén shì yīn shū màn jì liáo 。

    唐诗三百首,冬天,战争,思乡,
  • 作者:杜甫 朝代:唐代

    大历二年十月十九日,夔府别驾元持宅见临颍李十二娘舞《剑器》,壮其蔚跂,问其所师,曰:「余公孙大娘弟子也。」开元五载,余尚童稚,记于郾城观公孙氏舞《剑器浑脱》,浏漓顿挫,独出冠时,自高头宜春梨园二伎坊内人,洎外供奉,晓是舞者,圣文神武皇帝初,公孙一人而已。玉貌锦衣,况余白首,今兹弟子,亦匪盛颜,既辨其由来,知波澜莫二,抚事感慨,聊为《剑器行》。往者吴人张旭,善草书书帖,数常于邺县见公孙大娘舞《西河剑器》,自此草书长进,豪荡感激,即公孙可知矣。  昔有佳人公孙氏,一舞剑器动四方。 观者如山色沮丧,天地为之久低昂。 □如羿射九日落,矫如群帝骖龙翔。[1] 来如雷霆收震怒,罢如江海凝清光。 绛唇珠袖两寂寞,晚有弟子传芬芳。 临颍美人在白帝,妙舞此曲神扬扬。 与余问答既有以,感时抚事增惋伤。 先帝侍女八千人,公孙剑器初第一。 五十年间似反掌,风尘澒洞昏王室。 梨国子弟散如烟,女乐馀姿映寒日。 金粟堆前木已拱,瞿塘石城草萧瑟。 玳弦急管曲复终,乐极哀来月东出。 老夫不知其所往,足茧荒山转愁疾。

    dà lì èr nián shí yuè shí jiǔ rì ,kuí fǔ bié jià yuán chí zhái jiàn lín yǐng lǐ shí èr niáng wǔ 《jiàn qì 》,zhuàng qí wèi qí ,wèn qí suǒ shī ,yuē :「yú gōng sūn dà niáng dì zǐ yě 。」kāi yuán wǔ zǎi ,yú shàng tóng zhì ,jì yú yǎn chéng guān gōng sūn shì wǔ 《jiàn qì hún tuō 》,liú lí dùn cuò ,dú chū guàn shí ,zì gāo tóu yí chūn lí yuán èr jì fāng nèi rén ,jì wài gòng fèng ,xiǎo shì wǔ zhě ,shèng wén shén wǔ huáng dì chū ,gōng sūn yī rén ér yǐ 。yù mào jǐn yī ,kuàng yú bái shǒu ,jīn zī dì zǐ ,yì fěi shèng yán ,jì biàn qí yóu lái ,zhī bō lán mò èr ,fǔ shì gǎn kǎi ,liáo wéi 《jiàn qì háng 》。wǎng zhě wú rén zhāng xù ,shàn cǎo shū shū tiē ,shù cháng yú yè xiàn jiàn gōng sūn dà niáng wǔ 《xī hé jiàn qì 》,zì cǐ cǎo shū zhǎng jìn ,háo dàng gǎn jī ,jí gōng sūn kě zhī yǐ 。  xī yǒu jiā rén gōng sūn shì ,yī wǔ jiàn qì dòng sì fāng 。 guān zhě rú shān sè jǔ sàng ,tiān dì wéi zhī jiǔ dī áng 。 □rú yì shè jiǔ rì luò ,jiǎo rú qún dì cān lóng xiáng 。[1] lái rú léi tíng shōu zhèn nù ,bà rú jiāng hǎi níng qīng guāng 。 jiàng chún zhū xiù liǎng jì mò ,wǎn yǒu dì zǐ chuán fēn fāng 。 lín yǐng měi rén zài bái dì ,miào wǔ cǐ qǔ shén yáng yáng 。 yǔ yú wèn dá jì yǒu yǐ ,gǎn shí fǔ shì zēng wǎn shāng 。 xiān dì shì nǚ bā qiān rén ,gōng sūn jiàn qì chū dì yī 。 wǔ shí nián jiān sì fǎn zhǎng ,fēng chén hòng dòng hūn wáng shì 。 lí guó zǐ dì sàn rú yān ,nǚ lè yú zī yìng hán rì 。 jīn sù duī qián mù yǐ gǒng ,qú táng shí chéng cǎo xiāo sè 。 dài xián jí guǎn qǔ fù zhōng ,lè jí āi lái yuè dōng chū 。 lǎo fū bú zhī qí suǒ wǎng ,zú jiǎn huāng shān zhuǎn chóu jí 。

  • 作者:杜甫 朝代:唐代

    春来万里客,乱定几年归。[1] 肠断江城雁,高高向北飞。

    chūn lái wàn lǐ kè ,luàn dìng jǐ nián guī 。[1] cháng duàn jiāng chéng yàn ,gāo gāo xiàng běi fēi 。

  • 作者:杜甫 朝代:唐代

    五夜漏声催晓箭,九重春色醉仙桃。 旌旗日暖龙蛇动,宫殿风微燕雀高。 朝罢香烟携满袖,诗成珠玉在挥毫。 欲知世掌丝纶美,池上于今有凤毛。

    wǔ yè lòu shēng cuī xiǎo jiàn ,jiǔ zhòng chūn sè zuì xiān táo 。 jīng qí rì nuǎn lóng shé dòng ,gōng diàn fēng wēi yàn què gāo 。 cháo bà xiāng yān xié mǎn xiù ,shī chéng zhū yù zài huī háo 。 yù zhī shì zhǎng sī lún měi ,chí shàng yú jīn yǒu fèng máo 。

  • 作者:杜甫 朝代:唐代

    男儿生世间,及壮当封侯。 战伐有功业,焉能守旧丘? 召募赴蓟门,军动不可留。 千金买马鞍,百金装刀头。[1] 闾里送我行,亲戚拥道周。 斑白居上列,酒酣进庶羞。 少年别有赠,含笑看吴钩。 朝进东门营,暮上河阳桥。 落日照大旗,马鸣风萧萧。 平沙列万幕,部伍各见招。 中天悬明月,令严夜寂寥。 悲笳数声动,壮士惨不骄。 借问大将谁,恐是霍嫖姚。 古人重守边,今人重高勋。 岂知英雄主,出师亘长云。 六合已一家,四夷且孤军。 遂使貔虎士,奋身勇所闻。 拔剑击大荒,日收胡马群。 誓开玄冥北,持以奉吾君。 献凯日继踵,两蕃静无虞。 渔阳豪侠地,击鼓吹笙竽。 云帆转辽海,粳稻来东吴。 越罗与楚练,照耀舆台躯。 主将位益崇,气骄凌上都。 边人不敢议,议者死路衢。 我本良家子,出师亦多门。 将骄益愁思,身贵不足论。 跃马二十年,恐孤明主恩。 坐见幽州骑,长驱河洛昏。 中夜问道归,故里但空村。 恶名幸脱兔,穷老无儿孙。

    nán ér shēng shì jiān ,jí zhuàng dāng fēng hóu 。 zhàn fá yǒu gōng yè ,yān néng shǒu jiù qiū ? zhào mù fù jì mén ,jun1 dòng bú kě liú 。 qiān jīn mǎi mǎ ān ,bǎi jīn zhuāng dāo tóu 。[1] lǘ lǐ sòng wǒ háng ,qīn qī yōng dào zhōu 。 bān bái jū shàng liè ,jiǔ hān jìn shù xiū 。 shǎo nián bié yǒu zèng ,hán xiào kàn wú gōu 。 cháo jìn dōng mén yíng ,mù shàng hé yáng qiáo 。 luò rì zhào dà qí ,mǎ míng fēng xiāo xiāo 。 píng shā liè wàn mù ,bù wǔ gè jiàn zhāo 。 zhōng tiān xuán míng yuè ,lìng yán yè jì liáo 。 bēi jiā shù shēng dòng ,zhuàng shì cǎn bú jiāo 。 jiè wèn dà jiāng shuí ,kǒng shì huò piáo yáo 。 gǔ rén zhòng shǒu biān ,jīn rén zhòng gāo xūn 。 qǐ zhī yīng xióng zhǔ ,chū shī gèn zhǎng yún 。 liù hé yǐ yī jiā ,sì yí qiě gū jun1 。 suí shǐ pí hǔ shì ,fèn shēn yǒng suǒ wén 。 bá jiàn jī dà huāng ,rì shōu hú mǎ qún 。 shì kāi xuán míng běi ,chí yǐ fèng wú jun1 。 xiàn kǎi rì jì zhǒng ,liǎng fān jìng wú yú 。 yú yáng háo xiá dì ,jī gǔ chuī shēng yú 。 yún fān zhuǎn liáo hǎi ,jīng dào lái dōng wú 。 yuè luó yǔ chǔ liàn ,zhào yào yú tái qū 。 zhǔ jiāng wèi yì chóng ,qì jiāo líng shàng dōu 。 biān rén bú gǎn yì ,yì zhě sǐ lù qú 。 wǒ běn liáng jiā zǐ ,chū shī yì duō mén 。 jiāng jiāo yì chóu sī ,shēn guì bú zú lùn 。 yuè mǎ èr shí nián ,kǒng gū míng zhǔ ēn 。 zuò jiàn yōu zhōu qí ,zhǎng qū hé luò hūn 。 zhōng yè wèn dào guī ,gù lǐ dàn kōng cūn 。 è míng xìng tuō tù ,qióng lǎo wú ér sūn 。

  • 作者:杜甫 朝代:唐代

    素练风霜起,苍鹰画作殊。 耸身思狡兔,侧目似愁胡。 绦镟光堪摘,轩楹势可呼。 何当击凡鸟,毛血洒平芜。

    sù liàn fēng shuāng qǐ ,cāng yīng huà zuò shū 。 sǒng shēn sī jiǎo tù ,cè mù sì chóu hú 。 tāo xuàn guāng kān zhāi ,xuān yíng shì kě hū 。 hé dāng jī fán niǎo ,máo xuè sǎ píng wú 。

  • 作者:杜甫 朝代:唐代

    今我不乐思岳阳,身欲奋飞病在床。 美人娟娟隔秋水,濯足洞庭望八荒。 鸿飞冥冥日月白,青枫叶赤天雨霜。 玉京群帝集北斗,或骑麒麟翳凤凰。 芙蓉旌旗烟雾落,影动倒景摇潇湘。 星宫之君醉琼浆,羽人稀少不在旁。 似闻昨者赤松子,恐是汉代韩张良。 昔随刘氏定长安,帷幄未改神惨伤。 国家成败吾岂敢,色难腥腐餐枫香。 周南留滞古所惜,南极老人应寿昌。 美人胡为隔秋水,焉得置之贡玉堂。

    jīn wǒ bú lè sī yuè yáng ,shēn yù fèn fēi bìng zài chuáng 。 měi rén juān juān gé qiū shuǐ ,zhuó zú dòng tíng wàng bā huāng 。 hóng fēi míng míng rì yuè bái ,qīng fēng yè chì tiān yǔ shuāng 。 yù jīng qún dì jí běi dòu ,huò qí qí lín yì fèng huáng 。 fú róng jīng qí yān wù luò ,yǐng dòng dǎo jǐng yáo xiāo xiāng 。 xīng gōng zhī jun1 zuì qióng jiāng ,yǔ rén xī shǎo bú zài páng 。 sì wén zuó zhě chì sōng zǐ ,kǒng shì hàn dài hán zhāng liáng 。 xī suí liú shì dìng zhǎng ān ,wéi wò wèi gǎi shén cǎn shāng 。 guó jiā chéng bài wú qǐ gǎn ,sè nán xīng fǔ cān fēng xiāng 。 zhōu nán liú zhì gǔ suǒ xī ,nán jí lǎo rén yīng shòu chāng 。 měi rén hú wéi gé qiū shuǐ ,yān dé zhì zhī gòng yù táng 。

  • 作者:杜甫 朝代:唐代

    昔年有狂客,尔号谪仙人。 笔落惊风雨,诗成泣鬼神。 声名从此大,汩没一朝伸。 文采承殊渥,流传必绝伦。

    xī nián yǒu kuáng kè ,ěr hào zhé xiān rén 。 bǐ luò jīng fēng yǔ ,shī chéng qì guǐ shén 。 shēng míng cóng cǐ dà ,gǔ méi yī cháo shēn 。 wén cǎi chéng shū wò ,liú chuán bì jué lún 。

    赞颂,写人,
  • 作者:杜甫 朝代:唐代

    绝代有佳人,幽居在空谷。 自云良家子,零落依草木。 关中昔丧乱,兄弟遭杀戮。 官高何足论,不得收骨肉。 世情恶衰歇,万事随转烛。 夫婿轻薄儿,新人美如玉。 合昏尚知时,鸳鸯不独宿。 但见新人笑,那闻旧人哭。 在山泉水清,出山泉水浊。 侍婢卖珠回,牵萝补茅屋。 摘花不插发,采柏动盈掬。 天寒翠袖薄,日暮倚修竹。

    jué dài yǒu jiā rén ,yōu jū zài kōng gǔ 。 zì yún liáng jiā zǐ ,líng luò yī cǎo mù 。 guān zhōng xī sàng luàn ,xiōng dì zāo shā lù 。 guān gāo hé zú lùn ,bú dé shōu gǔ ròu 。 shì qíng è shuāi xiē ,wàn shì suí zhuǎn zhú 。 fū xù qīng báo ér ,xīn rén měi rú yù 。 hé hūn shàng zhī shí ,yuān yāng bú dú xiǔ 。 dàn jiàn xīn rén xiào ,nà wén jiù rén kū 。 zài shān quán shuǐ qīng ,chū shān quán shuǐ zhuó 。 shì bì mài zhū huí ,qiān luó bǔ máo wū 。 zhāi huā bú chā fā ,cǎi bǎi dòng yíng jū 。 tiān hán cuì xiù báo ,rì mù yǐ xiū zhú 。

    唐诗三百首,赞美,闺怨,女子,
  • 作者:杜甫 朝代:唐代

    清江一曲抱村流,长复江村事事幽。 自去自来梁上燕,相亲相近水中鸥。 老妻画纸为棋局,稚子敲针作钓钩。 多病所需惟药物,微躯此外复何求。

    qīng jiāng yī qǔ bào cūn liú ,zhǎng fù jiāng cūn shì shì yōu 。 zì qù zì lái liáng shàng yàn ,xiàng qīn xiàng jìn shuǐ zhōng ōu 。 lǎo qī huà zhǐ wéi qí jú ,zhì zǐ qiāo zhēn zuò diào gōu 。 duō bìng suǒ xū wéi yào wù ,wēi qū cǐ wài fù hé qiú 。