1. 古诗词大全
  2. 唐代诗人

温庭筠的诗词全集

共收录了361首诗词作品

温庭筠简介

温庭筠(812?─870?)唐末诗人和词人。本名岐,字飞卿,太原祁(今山西祁县东南)人。温彦博裔孙。富有天才,然恃才不羁,生活放浪,又好讥刺权贵,多犯忌讳,因薄其有才无行得罪宰相令狐绹,取憎于时,故屡举进士不第,长被乏抑,终生不得志。大中十三年(859),出为隋县尉。徐商镇襄阳,召为巡官,常与殷成式、韦蟾等唱和。后来,归江东,任方城尉。咸通七年(866),徐商知政事,用为国子助教,主持秋试,悯擢寒士。竟流落而终。工诗,与李商隐齐名,时称「温李」,但成就不及李。温庭筠精通音律。其诗辞藻华丽,艳精致,内容多写闺情,仅少数作品对时政有所反映。其词艺术成就在晚唐诸词人之上,为「花间派」首要词人,对词的发展影响较大。然题材狭窄,多写妇女离愁别恨之作,简洁含蓄、情深意远,但伤之于柔弱秾艳。在词史上,温庭筠与韦庄齐名,并称「温韦」。相传温庭筠文思敏捷,每入试,押官韵,八叉手而成八韵,所以也有「温八叉」之称。现存词六十余首。后人集有《温飞卿集》及《金奁集》。
展开查看所有  

温庭筠诗集大全

  • 作者:温庭筠 朝代:唐代

    澹然空水对斜晖,曲岛苍茫接翠微。
    波上马嘶看棹去,柳边人歇待船归。
    数丛沙草群鸥散,万顷江田一鹭飞。
    谁解乘舟寻范蠡,五湖烟水独忘机。

    dàn rán kōng shuǐ duì xié huī ,qǔ dǎo cāng máng jiē cuì wēi 。
    bō shàng mǎ sī kàn zhào qù ,liǔ biān rén xiē dài chuán guī 。
    shù cóng shā cǎo qún ōu sàn ,wàn qǐng jiāng tián yī lù fēi 。
    shuí jiě chéng zhōu xún fàn lí ,wǔ hú yān shuǐ dú wàng jī 。

    辞赋,
  • 作者:温庭筠 朝代:唐代

    闭门高卧莫长嗟,水木凝晖属谢家。缑岭参差残晓雪,
    洛波清浅露晴沙。刘公春尽芜菁色,华廙愁深苜蓿花。
    月榭知君还怅望,碧霄烟阔雁行斜。

    bì mén gāo wò mò zhǎng jiē ,shuǐ mù níng huī shǔ xiè jiā 。gōu lǐng cān chà cán xiǎo xuě ,
    luò bō qīng qiǎn lù qíng shā 。liú gōng chūn jìn wú jīng sè ,huá yì chóu shēn mù xu huā 。
    yuè xiè zhī jun1 hái chàng wàng ,bì xiāo yān kuò yàn háng xié 。

    辞赋,
  • 作者:温庭筠 朝代:唐代

    晋朝名辈此离群,想对浓阴去住分。题处尚寻王内史,
    画时应是顾将军。长廊夜静声疑雨,古殿秋深影胜云。
    一下南台到人世,晓泉清籁更难闻。

    jìn cháo míng bèi cǐ lí qún ,xiǎng duì nóng yīn qù zhù fèn 。tí chù shàng xún wáng nèi shǐ ,
    huà shí yīng shì gù jiāng jun1 。zhǎng láng yè jìng shēng yí yǔ ,gǔ diàn qiū shēn yǐng shèng yún 。
    yī xià nán tái dào rén shì ,xiǎo quán qīng lài gèng nán wén 。

    辞赋,
  • 作者:温庭筠 朝代:唐代

    谁言荀羡爱功勋,年少登坛众所闻。曾以能书称内史,
    又因明易号将军。金沟故事春长在,玉轴遗文火半焚。
    不学龙骧画山水,醉乡无迹似闲云。

    shuí yán xún xiàn ài gōng xūn ,nián shǎo dēng tán zhòng suǒ wén 。céng yǐ néng shū chēng nèi shǐ ,
    yòu yīn míng yì hào jiāng jun1 。jīn gōu gù shì chūn zhǎng zài ,yù zhóu yí wén huǒ bàn fén 。
    bú xué lóng xiāng huà shān shuǐ ,zuì xiāng wú jì sì xián yún 。

    辞赋,
  • 作者:温庭筠 朝代:唐代

    杨柳千条拂面丝,绿烟金穗不胜吹。
    香随静婉歌尘起,影伴娇娆舞袖垂。
    羌管一声何处曲,流莺百啭最高枝。
    千门九陌花如雪,飞过宫墙两自知。

    yáng liǔ qiān tiáo fú miàn sī ,lǜ yān jīn suì bú shèng chuī 。
    xiāng suí jìng wǎn gē chén qǐ ,yǐng bàn jiāo ráo wǔ xiù chuí 。
    qiāng guǎn yī shēng hé chù qǔ ,liú yīng bǎi zhuàn zuì gāo zhī 。
    qiān mén jiǔ mò huā rú xuě ,fēi guò gōng qiáng liǎng zì zhī 。

    辞赋,
  • 作者:温庭筠 朝代:唐代

    纵得步兵无绿蚁,不缘句漏有丹砂。殷勤为报同袍友,
    我亦无心似海槎。春服照尘连草色,夜船闻雨滴芦花。
    梅仙自是青云客,莫羡相如却到家。

    zòng dé bù bīng wú lǜ yǐ ,bú yuán jù lòu yǒu dān shā 。yīn qín wéi bào tóng páo yǒu ,
    wǒ yì wú xīn sì hǎi chá 。chūn fú zhào chén lián cǎo sè ,yè chuán wén yǔ dī lú huā 。
    méi xiān zì shì qīng yún kè ,mò xiàn xiàng rú què dào jiā 。

    辞赋,
  • 作者:温庭筠 朝代:唐代

    红深绿暗径相交,抱暖含芳披紫袍。
    彩索平时墙婉娩,轻球落处晚寥梢。
    窗中草色妬鸡卵,盘上芹泥憎燕巢。
    自有玉楼春意在,不能骑马度烟郊。

    hóng shēn lǜ àn jìng xiàng jiāo ,bào nuǎn hán fāng pī zǐ páo 。
    cǎi suǒ píng shí qiáng wǎn miǎn ,qīng qiú luò chù wǎn liáo shāo 。
    chuāng zhōng cǎo sè dù jī luǎn ,pán shàng qín ní zēng yàn cháo 。
    zì yǒu yù lóu chūn yì zài ,bú néng qí mǎ dù yān jiāo 。

    辞赋,
  • 作者:温庭筠 朝代:唐代

    玉貌潘郎泪满衣,画罗轻鬓雨霏微。红兰委露愁难尽,
    白马朝天望不归。宝镜尘昏鸾影在,钿筝弦断雁行稀。
    春来多少伤心事,碧草侵阶粉蝶飞。

    yù mào pān láng lèi mǎn yī ,huà luó qīng bìn yǔ fēi wēi 。hóng lán wěi lù chóu nán jìn ,
    bái mǎ cháo tiān wàng bú guī 。bǎo jìng chén hūn luán yǐng zài ,diàn zhēng xián duàn yàn háng xī 。
    chūn lái duō shǎo shāng xīn shì ,bì cǎo qīn jiē fěn dié fēi 。

    辞赋,
  • 作者:温庭筠 朝代:唐代

    绿塘漾漾烟濛濛,张翰此来情不穷。雪羽褵褷立倒影,
    金鳞拨剌跳晴空。风翻荷叶一向白,雨湿蓼花千穗红。
    心羡夕阳波上客,片时归梦钓船中。

    lǜ táng yàng yàng yān méng méng ,zhāng hàn cǐ lái qíng bú qióng 。xuě yǔ lí shī lì dǎo yǐng ,
    jīn lín bō là tiào qíng kōng 。fēng fān hé yè yī xiàng bái ,yǔ shī liǎo huā qiān suì hóng 。
    xīn xiàn xī yáng bō shàng kè ,piàn shí guī mèng diào chuán zhōng 。

    辞赋,
  • 作者:温庭筠 朝代:唐代

    高谈有伴还成薮,沉醉无期即是乡。已恨流莺欺谢客,
    更将浮蚁与刘郎。檐前柳色分张绿,窗外花枝借助香。
    所恨玳筵红烛夜,草玄寥落近回塘。

    gāo tán yǒu bàn hái chéng sǒu ,chén zuì wú qī jí shì xiāng 。yǐ hèn liú yīng qī xiè kè ,
    gèng jiāng fú yǐ yǔ liú láng 。yán qián liǔ sè fèn zhāng lǜ ,chuāng wài huā zhī jiè zhù xiāng 。
    suǒ hèn dài yàn hóng zhú yè ,cǎo xuán liáo luò jìn huí táng 。

    辞赋,
  • 作者:温庭筠 朝代:唐代

    人间鹓鹭杳难从,独恨金扉直九重。万象晚归仁寿镜,
    百花春隔景阳钟。紫微芒动词初出,红烛香残诰未封。
    每过朱门爱庭树,一枝何日许相容。

    rén jiān yuān lù yǎo nán cóng ,dú hèn jīn fēi zhí jiǔ zhòng 。wàn xiàng wǎn guī rén shòu jìng ,
    bǎi huā chūn gé jǐng yáng zhōng 。zǐ wēi máng dòng cí chū chū ,hóng zhú xiāng cán gào wèi fēng 。
    měi guò zhū mén ài tíng shù ,yī zhī hé rì xǔ xiàng róng 。

    辞赋,
  • 作者:温庭筠 朝代:唐代

    柳不成丝草带烟,海槎东去鹤归天。愁肠断处春何限,
    病眼开时月正圆。花若有情还怅望,水应无事莫潺湲。
    终知此恨销难尽,辜负南华第一篇。

    liǔ bú chéng sī cǎo dài yān ,hǎi chá dōng qù hè guī tiān 。chóu cháng duàn chù chūn hé xiàn ,
    bìng yǎn kāi shí yuè zhèng yuán 。huā ruò yǒu qíng hái chàng wàng ,shuǐ yīng wú shì mò chán yuán 。
    zhōng zhī cǐ hèn xiāo nán jìn ,gū fù nán huá dì yī piān 。

    辞赋,
  • 作者:温庭筠 朝代:唐代

    稻田凫雁满晴沙,钓渚归来一径斜。门带果林招邑吏,
    井分蔬圃属邻家。皋原寂历垂禾穗,桑竹参差映豆花。
    自笑谩怀经济策,不将心事许烟霞。

    dào tián fú yàn mǎn qíng shā ,diào zhǔ guī lái yī jìng xié 。mén dài guǒ lín zhāo yì lì ,
    jǐng fèn shū pǔ shǔ lín jiā 。gāo yuán jì lì chuí hé suì ,sāng zhú cān chà yìng dòu huā 。
    zì xiào màn huái jīng jì cè ,bú jiāng xīn shì xǔ yān xiá 。

    辞赋,
  • 作者:温庭筠 朝代:唐代

    斜掩朱门花外钟,晓莺时节好相逢。窗间桃蕊宿妆在,
    雨后牡丹春睡浓。苏小风姿迷下蔡,马卿才调似临邛。
    谁怜芳草生三径,参佐桥西陆士龙。

    xié yǎn zhū mén huā wài zhōng ,xiǎo yīng shí jiē hǎo xiàng féng 。chuāng jiān táo ruǐ xiǔ zhuāng zài ,
    yǔ hòu mǔ dān chūn shuì nóng 。sū xiǎo fēng zī mí xià cài ,mǎ qīng cái diào sì lín qióng 。
    shuí lián fāng cǎo shēng sān jìng ,cān zuǒ qiáo xī lù shì lóng 。

    辞赋,
  • 作者:温庭筠 朝代:唐代

    曾道逍遥第一篇,尔来无处不恬然。便同南郭能忘象,
    兼笑东林学坐禅。人事转新花烂熳,客程依旧水潺湲,
    若教犹作当时意,应有垂丝在鬓边。

    céng dào xiāo yáo dì yī piān ,ěr lái wú chù bú tián rán 。biàn tóng nán guō néng wàng xiàng ,
    jiān xiào dōng lín xué zuò chán 。rén shì zhuǎn xīn huā làn màn ,kè chéng yī jiù shuǐ chán yuán ,
    ruò jiāo yóu zuò dāng shí yì ,yīng yǒu chuí sī zài bìn biān 。

    辞赋,