1. 古诗词大全
  2. 宋代诗人

苏轼的诗词全集

共收录了578首诗词作品

苏轼简介

苏轼(1037─1101)宋代文学家、书画家。字子瞻,号东坡居士,世称苏东坡。眉州眉山(今属四川)人。出身于有文化教养的寒门地主家庭。祖父苏序是诗人,父苏洵长于策论,母程氏亲授以书。嘉祐二年(1057)参加礼部考试,中第二名。仁宗殿试时,与其弟苏辙同科进士及第。因母丧回蜀。嘉祐六年(1061)经欧阳修推荐,应中制科第三等,被任命为大理评事签书凤翔府判官。任期满后值父丧归里。熙宁二年(1069)还朝任职,正是王安石推行新法的时期。他强调改革吏治,反对骤变。认为「慎重则必成,轻发则多败。」因意见未被采纳,请求外调,从熙宁四年(1071)起,先后任杭州通判,密州、徐州、湖州知州。每到一处,多有政绩。元丰二年(1079),御史中丞李定等人摘取苏轼诗句深文周纳,罗织罪名,以谤讪新政的罪名逮捕入狱。5个月后被贬黄州为团练副使。元丰八年(1094)哲宗立,任用司马光,废除新法。苏轼调回京都任中书舍人、翰林学士知制诰等职,由于与当政者政见不合,再次请调外任。先后任杭州、颍州、扬州知州。后迁礼部兼端明殿、翰林待读两学士。绍圣元年(1094)哲宗亲政后,苏轼又被一贬再贬,由英州、惠州,一直远放到儋州(今海南儋县)。直到元符三年(1100)徽宗即位,才遇赦北归。死于常州。宋孝宗时追谥文忠。苏轼政治上几经挫折,始终对人生和美好事物有着执着的追求。他的思想主体是儒家思想,又吸收释老思想中与儒家相通的部分,保持达观的处世态度。文学主张与欧阳修相近。要求有意而言,文以致用。重视文学的艺术价值。苏轼是北宋中期的文坛领袖,文学巨匠,唐宋八大家之一。其文纵横恣肆,其诗题材广阔,清新豪健,善用夸张、比喻,独具风格。词开豪放一派,与辛弃疾并称「苏辛」。创作以诗歌为多,计)2700余首,题材丰富多样。诗中表现了对国家命运和人民疾苦的关切,特别是对农民的同情。如《荔枝叹》、《陈季常所蓄朱陈村嫁娶图》、《五禽言》、《吴中田妇叹》等。描写自然景物的诗写得精警有新意,耐人寻味。如《有美堂暴雨》、《题西林壁》等。诗歌还反映了各地的风土人情和生活画面,无事不可入诗。写物传神,奔放灵动,触处生春,极富情韵,成一代之大观。散文成就很高,为唐宋八大家之一,谈史议政的文章气势磅礴,善于腾挪变化。叙事记游的散文既充满诗情画意,又深含理趣。《喜雨亭记》、《石钟山记》、前后《赤壁赋》是其代表作品。词作多达三百四五十首,突破了相思离别、男欢女爱的藩篱,反映社会现实生活,抒写报国爱民的情怀。「无意不可入,无事不可言」,包括对农民生活的表现。词风大多雄健激昂,顿挫排宕。语言和音律上亦有创新。「指出向上一路,而新天下耳目」。在词的发展史上开创了豪放词派。代表作品有《江城子·密州出猎》、《水调歌头·明月几时有》、《念奴娇·赤壁怀古》等。爱情词、咏物词均有佳作,表现出多样化的艺术风格。传世有《东坡全集》、《东坡乐府》。
展开查看所有  

苏轼诗集大全

  • 作者:苏轼 朝代:宋代

    【浣溪沙】 徐州石潭谢雨 簌簌衣巾落枣花, 村南村北响缫车, 牛衣古柳卖黄瓜。 酒困路长惟欲睡, 日高人渴漫思茶, 敲门试问野人家。

    【huàn xī shā 】 xú zhōu shí tán xiè yǔ sù sù yī jīn luò zǎo huā , cūn nán cūn běi xiǎng sāo chē , niú yī gǔ liǔ mài huáng guā 。 jiǔ kùn lù zhǎng wéi yù shuì , rì gāo rén kě màn sī chá , qiāo mén shì wèn yě rén jiā 。

  • 作者:苏轼 朝代:宋代

    【浣溪沙】 万顷风涛不记苏, 雪晴江上麦千车。 但令人饱我愁无。 翠袖倚风萦柳絮, 绛唇得酒烂樱珠。 樽前呵手镊霜须。

    【huàn xī shā 】 wàn qǐng fēng tāo bú jì sū , xuě qíng jiāng shàng mài qiān chē 。 dàn lìng rén bǎo wǒ chóu wú 。 cuì xiù yǐ fēng yíng liǔ xù , jiàng chún dé jiǔ làn yīng zhū 。 zūn qián hē shǒu niè shuāng xū 。

  • 作者:苏轼 朝代:宋代

    【浣溪沙】 

     元丰七年十二月二十四日,从泗州刘倩叔游南山。 

    细雨斜风作晓寒, 淡烟疏柳媚晴滩。 入淮清洛渐漫漫。 

    雪沫乳花浮午盏, 蓼茸蒿笋试春盘。 人间有味是清欢。

    【huàn xī shā 】 

     yuán fēng qī nián shí èr yuè èr shí sì rì ,cóng sì zhōu liú qiàn shū yóu nán shān 。 

    xì yǔ xié fēng zuò xiǎo hán , dàn yān shū liǔ mèi qíng tān 。 rù huái qīng luò jiàn màn màn 。 

    xuě mò rǔ huā fú wǔ zhǎn , liǎo róng hāo sǔn shì chūn pán 。 rén jiān yǒu wèi shì qīng huān 。

    写景,写雨,写雪,
  • 作者:苏轼 朝代:宋代

    【浣溪沙】 徐州石潭谢雨,道上作五首。潭在城东二十里,常与泗水增减清浊相应。 照日深红暖见鱼, 连村绿暗晚藏乌, 黄童白叟聚睢盱。 麋鹿逢人虽未惯, 猿猱闻鼓不须呼, 归来说与采桑姑。 旋抹红妆看使君, 三三五五棘篱门, 相排踏破篟罗裙。 老幼扶携收麦社, 乌鸢翔舞赛神村, 道逢醉叟卧黄昏。 麻叶层层檾叶光, 谁家煮茧一村香? 隔篱娇语络丝娘。 垂白杖藜抬醉眼, 捋青捣麨软饥肠, 问言豆叶几时黄?

    【huàn xī shā 】 xú zhōu shí tán xiè yǔ ,dào shàng zuò wǔ shǒu 。tán zài chéng dōng èr shí lǐ ,cháng yǔ sì shuǐ zēng jiǎn qīng zhuó xiàng yīng 。 zhào rì shēn hóng nuǎn jiàn yú , lián cūn lǜ àn wǎn cáng wū , huáng tóng bái sǒu jù suī xū 。 mí lù féng rén suī wèi guàn , yuán náo wén gǔ bú xū hū , guī lái shuō yǔ cǎi sāng gū 。 xuán mò hóng zhuāng kàn shǐ jun1 , sān sān wǔ wǔ jí lí mén , xiàng pái tà pò qiàn luó qún 。 lǎo yòu fú xié shōu mài shè , wū yuān xiáng wǔ sài shén cūn , dào féng zuì sǒu wò huáng hūn 。 má yè céng céng qǐng yè guāng , shuí jiā zhǔ jiǎn yī cūn xiāng ? gé lí jiāo yǔ luò sī niáng 。 chuí bái zhàng lí tái zuì yǎn , lǚ qīng dǎo chǎo ruǎn jī cháng , wèn yán dòu yè jǐ shí huáng ?

  • 作者:苏轼 朝代:宋代

    【惠崇《春江晚景》】 (其一) 竹外桃花三两枝,[2] 春江水暖鸭先知。 蒌蒿满地芦芽短,[3] 正是河豚欲上时。[4]

    【huì chóng 《chūn jiāng wǎn jǐng 》】 (qí yī ) zhú wài táo huā sān liǎng zhī ,[2] chūn jiāng shuǐ nuǎn yā xiān zhī 。 lóu hāo mǎn dì lú yá duǎn ,[3] zhèng shì hé tún yù shàng shí 。[4]

  • 作者:苏轼 朝代:宋代

    【汲江煎茶】 活水还须活火煮,自临钓石取深清。[1] 大瓢贮月归春瓮,小杓分江入夜瓶。 雪乳已翻煎处脚,松风忽作泻时声。[2] 枯肠未易禁三碗,坐听荒城长短更。[3]

    【jí jiāng jiān chá 】 huó shuǐ hái xū huó huǒ zhǔ ,zì lín diào shí qǔ shēn qīng 。[1] dà piáo zhù yuè guī chūn wèng ,xiǎo sháo fèn jiāng rù yè píng 。 xuě rǔ yǐ fān jiān chù jiǎo ,sōng fēng hū zuò xiè shí shēng 。[2] kū cháng wèi yì jìn sān wǎn ,zuò tīng huāng chéng zhǎng duǎn gèng 。[3]

  • 作者:苏轼 朝代:宋代

    【减字木兰花】 已卯儋耳春词 春牛春杖, 无限春风来海上。 便丐春工, 染得桃红似肉红。 春幡春胜, 一阵春风吹酒醒。 不似天涯, 卷起杨花似雪花。

    【jiǎn zì mù lán huā 】 yǐ mǎo dān ěr chūn cí chūn niú chūn zhàng , wú xiàn chūn fēng lái hǎi shàng 。 biàn gài chūn gōng , rǎn dé táo hóng sì ròu hóng 。 chūn fān chūn shèng , yī zhèn chūn fēng chuī jiǔ xǐng 。 bú sì tiān yá , juàn qǐ yáng huā sì xuě huā 。

  • 作者:苏轼 朝代:宋代

    【减字木兰花】 钱塘西湖有诗僧清顺,所居藏春坞,门前有二古松,各有凌霄花络其上,顺常昼卧其下。余为郡,一日屏骑从过之,松风骚然,顺指落花求韵,余为赋此。 双龙对起, 白甲苍髯烟雨里。 疏影微香, 下有幽人昼梦长。 湖风清软, 双鹊飞来争噪晚。 翠颭红轻, 时下凌霄百尺英。

    【jiǎn zì mù lán huā 】 qián táng xī hú yǒu shī sēng qīng shùn ,suǒ jū cáng chūn wù ,mén qián yǒu èr gǔ sōng ,gè yǒu líng xiāo huā luò qí shàng ,shùn cháng zhòu wò qí xià 。yú wéi jun4 ,yī rì píng qí cóng guò zhī ,sōng fēng sāo rán ,shùn zhǐ luò huā qiú yùn ,yú wéi fù cǐ 。 shuāng lóng duì qǐ , bái jiǎ cāng rán yān yǔ lǐ 。 shū yǐng wēi xiāng , xià yǒu yōu rén zhòu mèng zhǎng 。 hú fēng qīng ruǎn , shuāng què fēi lái zhēng zào wǎn 。 cuì zhǎn hóng qīng , shí xià líng xiāo bǎi chǐ yīng 。

  • 作者:苏轼 朝代:宋代

    【减字木兰花】 维熊佳梦, 释氏老君亲抱送。 壮气横秋, 未满三朝已食牛。 犀钱玉果, 利市平分沾四座。 多谢无功, 此事如何着得侬!

    【jiǎn zì mù lán huā 】 wéi xióng jiā mèng , shì shì lǎo jun1 qīn bào sòng 。 zhuàng qì héng qiū , wèi mǎn sān cháo yǐ shí niú 。 xī qián yù guǒ , lì shì píng fèn zhān sì zuò 。 duō xiè wú gōng , cǐ shì rú hé zhe dé nóng !

  • 作者:苏轼 朝代:宋代

    【江城子】 孤山竹阁送述古 翠蛾羞黛怯人看。 掩霜纨,泪偷弹。 且尽一尊, 收泪唱阳关。 漫道帝城天样远, 天易见,见君难。 画堂新构近孤山。 曲栏干,为谁安? 飞絮落花, 春色属明年。 欲棹小舟寻旧事, 无处问,水连天。

    【jiāng chéng zǐ 】 gū shān zhú gé sòng shù gǔ cuì é xiū dài qiè rén kàn 。 yǎn shuāng wán ,lèi tōu dàn 。 qiě jìn yī zūn , shōu lèi chàng yáng guān 。 màn dào dì chéng tiān yàng yuǎn , tiān yì jiàn ,jiàn jun1 nán 。 huà táng xīn gòu jìn gū shān 。 qǔ lán gàn ,wéi shuí ān ? fēi xù luò huā , chūn sè shǔ míng nián 。 yù zhào xiǎo zhōu xún jiù shì , wú chù wèn ,shuǐ lián tiān 。

  • 作者:苏轼 朝代:宋代

    【江城子】 

     湖上与张先同赋,时闻弹筝 凤凰山下雨初晴, 水风清,晚霞明。 一朵芙蕖, 开过尚盈盈。 何处飞来双白鹭, 如有意,慕娉婷。 

    忽闻江上弄哀筝, 苦含情,遣谁听! 烟敛云收, 依约是湘灵。 欲待曲终寻问取, 人不见,数峰青。

    【jiāng chéng zǐ 】 

     hú shàng yǔ zhāng xiān tóng fù ,shí wén dàn zhēng fèng huáng shān xià yǔ chū qíng , shuǐ fēng qīng ,wǎn xiá míng 。 yī duǒ fú qú , kāi guò shàng yíng yíng 。 hé chù fēi lái shuāng bái lù , rú yǒu yì ,mù pīng tíng 。 

    hū wén jiāng shàng nòng āi zhēng , kǔ hán qíng ,qiǎn shuí tīng ! yān liǎn yún shōu , yī yuē shì xiāng líng 。 yù dài qǔ zhōng xún wèn qǔ , rén bú jiàn ,shù fēng qīng 。

    咏物,写雨,
  • 作者:苏轼 朝代:宋代

    【江城子】 密州出猎 老夫聊发少年狂, 左牵黄,右擎苍, 锦帽貂裘, 千骑卷平冈。 为报倾城随太守, 亲射虎,看孙郎。 酒酣胸胆尚开张, 鬓微霜,又何妨。 持节云中, 何日遣冯唐? 会挽雕弓如满月, 西北望,射天狼。

    【jiāng chéng zǐ 】 mì zhōu chū liè lǎo fū liáo fā shǎo nián kuáng , zuǒ qiān huáng ,yòu qíng cāng , jǐn mào diāo qiú , qiān qí juàn píng gāng 。 wéi bào qīng chéng suí tài shǒu , qīn shè hǔ ,kàn sūn láng 。 jiǔ hān xiōng dǎn shàng kāi zhāng , bìn wēi shuāng ,yòu hé fáng 。 chí jiē yún zhōng , hé rì qiǎn féng táng ? huì wǎn diāo gōng rú mǎn yuè , xī běi wàng ,shè tiān láng 。

  • 作者:苏轼 朝代:宋代

    【江城子】 陶渊明以正月五日游斜川,临流班坐,顾瞻南阜,爱曾城之独秀 ,乃作斜川诗,至今使人想见其处。元丰壬戌之春 ,余躬耕于东坡,筑雪堂居之,南挹四望亭之后丘,西控北山之微泉 ,慨然而叹 ,此亦斜川之游也。乃作长短句,以《江城子》歌之。 梦中了了醉中醒。 只渊明,是前生。 走遍人间, 依旧却躬耕。 昨夜东坡春雨足, 乌鹊喜,报新晴。 雪堂西畔暗泉鸣。 北山倾,小溪横。 南望亭丘, 孤秀耸曾城。 都是斜川当日景, 吾老矣,寄馀龄。

    【jiāng chéng zǐ 】 táo yuān míng yǐ zhèng yuè wǔ rì yóu xié chuān ,lín liú bān zuò ,gù zhān nán fù ,ài céng chéng zhī dú xiù ,nǎi zuò xié chuān shī ,zhì jīn shǐ rén xiǎng jiàn qí chù 。yuán fēng rén xū zhī chūn ,yú gōng gēng yú dōng pō ,zhù xuě táng jū zhī ,nán yì sì wàng tíng zhī hòu qiū ,xī kòng běi shān zhī wēi quán ,kǎi rán ér tàn ,cǐ yì xié chuān zhī yóu yě 。nǎi zuò zhǎng duǎn jù ,yǐ 《jiāng chéng zǐ 》gē zhī 。 mèng zhōng le le zuì zhōng xǐng 。 zhī yuān míng ,shì qián shēng 。 zǒu biàn rén jiān , yī jiù què gōng gēng 。 zuó yè dōng pō chūn yǔ zú , wū què xǐ ,bào xīn qíng 。 xuě táng xī pàn àn quán míng 。 běi shān qīng ,xiǎo xī héng 。 nán wàng tíng qiū , gū xiù sǒng céng chéng 。 dōu shì xié chuān dāng rì jǐng , wú lǎo yǐ ,jì yú líng 。

  • 作者:苏轼 朝代:宋代

    【江城子】 前瞻马耳九仙山。 碧连天。晚云闲。 城上高台,真个是超然。 莫使匆匆云雨散, 今夜里,月婵娟。 小溪鸥鹭静联拳。 去翩翩。点轻烟。 人事凄凉,回首便他年。 莫忘使君歌笑处, 垂柳下,矮槐前。

    【jiāng chéng zǐ 】 qián zhān mǎ ěr jiǔ xiān shān 。 bì lián tiān 。wǎn yún xián 。 chéng shàng gāo tái ,zhēn gè shì chāo rán 。 mò shǐ cōng cōng yún yǔ sàn , jīn yè lǐ ,yuè chán juān 。 xiǎo xī ōu lù jìng lián quán 。 qù piān piān 。diǎn qīng yān 。 rén shì qī liáng ,huí shǒu biàn tā nián 。 mò wàng shǐ jun1 gē xiào chù , chuí liǔ xià ,ǎi huái qián 。

  • 作者:苏轼 朝代:宋代

    【江城子】 乙卯正月二十日夜记梦 十年生死两茫茫。 不思量,自难忘。 千里孤坟, 无处话凄凉。 纵使相逢应不识, 尘满面,鬓如霜。 夜来幽梦忽还乡, 小轩窗,正梳妆。 相顾无言, 惟有泪千行。 料得年年肠断处: 明月夜,短松冈。[1]

    【jiāng chéng zǐ 】 yǐ mǎo zhèng yuè èr shí rì yè jì mèng shí nián shēng sǐ liǎng máng máng 。 bú sī liàng ,zì nán wàng 。 qiān lǐ gū fén , wú chù huà qī liáng 。 zòng shǐ xiàng féng yīng bú shí , chén mǎn miàn ,bìn rú shuāng 。 yè lái yōu mèng hū hái xiāng , xiǎo xuān chuāng ,zhèng shū zhuāng 。 xiàng gù wú yán , wéi yǒu lèi qiān háng 。 liào dé nián nián cháng duàn chù : míng yuè yè ,duǎn sōng gāng 。[1]