1. 古诗词大全
  2. 唐代诗人

孟浩然的诗词全集

共收录了327首诗词作品

孟浩然简介

孟浩然(689─740),本名浩,字浩然,襄州襄阳(今湖北襄樊市)人。早年隐居家乡襄阳附近的鹿门山,闭门读书,以诗自娱。曾游历长江南北各地,巴蜀、吴越、湘赣等地都留下了他的足迹。四十岁时游长安,应进士不第。张九龄镇荆州时,署其为荆州从事,不久,患疽而卒,终年五十二岁。他是盛唐山水田园诗派的主要作家之一。诗与王维齐名,号王孟。其诗每无意求工而清超越俗,正复出人意表,清闲浅淡中,自有泉流石上,风来松下之音。有《孟浩然集》。
展开查看所有  

孟浩然诗集大全

  • 作者:孟浩然 朝代:唐代

    春眠不觉晓,[1] 处处闻啼鸟。[2][3] 夜来风雨声, 花落知多少。

    chūn mián bú jiào xiǎo ,[1] chù chù wén tí niǎo 。[2][3] yè lái fēng yǔ shēng , huā luò zhī duō shǎo 。

    唐诗三百首,小学古诗,写景,惜春,
  • 作者:孟浩然 朝代:唐代

    清晓因兴来,乘流越江岘。 沙禽近方识,浦树远莫辨。 渐到鹿门山,山明翠微浅。 岩潭多屈曲,舟楫屡回转。 昔闻庞德公,采药遂不返。 金涧养芝术,石床卧苔藓。 纷至感耆旧,结揽事攀践。 隐迹今尚存,高风邈已远。 白云何时去,丹桂空偃蹇。 探讨意未穷,回舻夕阳晚。

    qīng xiǎo yīn xìng lái ,chéng liú yuè jiāng xiàn 。 shā qín jìn fāng shí ,pǔ shù yuǎn mò biàn 。 jiàn dào lù mén shān ,shān míng cuì wēi qiǎn 。 yán tán duō qū qǔ ,zhōu jí lǚ huí zhuǎn 。 xī wén páng dé gōng ,cǎi yào suí bú fǎn 。 jīn jiàn yǎng zhī shù ,shí chuáng wò tái xiǎn 。 fēn zhì gǎn qí jiù ,jié lǎn shì pān jiàn 。 yǐn jì jīn shàng cún ,gāo fēng miǎo yǐ yuǎn 。 bái yún hé shí qù ,dān guì kōng yǎn jiǎn 。 tàn tǎo yì wèi qióng ,huí lú xī yáng wǎn 。

  • 作者:孟浩然 朝代:唐代

    山水观形胜,襄阳美会稽。 最高唯 望楚,曾未一攀跻。 石壁疑削成,众山比全低。 晴明试登陟,目极无端倪。 云梦掌中小,武陵花处迷。 暝还归骑下,萝月映深溪。

    shān shuǐ guān xíng shèng ,xiāng yáng měi huì jī 。 zuì gāo wéi wàng chǔ ,céng wèi yī pān jī 。 shí bì yí xuē chéng ,zhòng shān bǐ quán dī 。 qíng míng shì dēng zhì ,mù jí wú duān ní 。 yún mèng zhǎng zhōng xiǎo ,wǔ líng huā chù mí 。 míng hái guī qí xià ,luó yuè yìng shēn xī 。

  • 作者:孟浩然 朝代:唐代

    田家春事起,丁壮就东陂。[2] 殷殷雷声作,森森雨足垂。[3] 海虹晴始见,河柳润初移。 余意在耕稼,因君问土宜。

    tián jiā chūn shì qǐ ,dīng zhuàng jiù dōng bēi 。[2] yīn yīn léi shēng zuò ,sēn sēn yǔ zú chuí 。[3] hǎi hóng qíng shǐ jiàn ,hé liǔ rùn chū yí 。 yú yì zài gēng jià ,yīn jun1 wèn tǔ yí 。

  • 作者:孟浩然 朝代:唐代

    潮落江平未有风, 扁舟共济与君同。 时时引领望天未, 何处青山是越中?

    cháo luò jiāng píng wèi yǒu fēng , biǎn zhōu gòng jì yǔ jun1 tóng 。 shí shí yǐn lǐng wàng tiān wèi , hé chù qīng shān shì yuè zhōng ?

  • 作者:孟浩然 朝代:唐代

    故人具鸡黍,[1]邀我至田家。 绿树村边合,青山郭外斜。 开轩面场圃,[2]把酒话桑麻。[3] 待到重阳日,[4]还来就菊花。[5]

    gù rén jù jī shǔ ,[1]yāo wǒ zhì tián jiā 。 lǜ shù cūn biān hé ,qīng shān guō wài xié 。 kāi xuān miàn chǎng pǔ ,[2]bǎ jiǔ huà sāng má 。[3] dài dào zhòng yáng rì ,[4]hái lái jiù jú huā 。[5]

    唐诗三百首,初中古诗,田园,生活,友情,
  • 作者:孟浩然 朝代:唐代

    八月湖水平,涵虚混太清。 

    气蒸云梦泽,波撼岳阳城。

    欲济无舟楫,端居耻圣明。

    坐观垂钓者,徒有羡鱼情。

    bā yuè hú shuǐ píng ,hán xū hún tài qīng 。 

    qì zhēng yún mèng zé ,bō hàn yuè yáng chéng 。

    yù jì wú zhōu jí ,duān jū chǐ shèng míng 。

    zuò guān chuí diào zhě ,tú yǒu xiàn yú qíng 。

    赠别,赠诗,
  • 作者:孟浩然 朝代:唐代

    寂寂竟何待,朝朝空自归。 欲寻芳草去,惜与故人违。 当路谁相假,知音世所稀。 只应守寂寞,还掩故园扉。

    jì jì jìng hé dài ,cháo cháo kōng zì guī 。 yù xún fāng cǎo qù ,xī yǔ gù rén wéi 。 dāng lù shuí xiàng jiǎ ,zhī yīn shì suǒ xī 。 zhī yīng shǒu jì mò ,hái yǎn gù yuán fēi 。

  • 作者:孟浩然 朝代:唐代

    洛阳访才子,江岭作流人。 闻说梅花早,何如北地春。

    luò yáng fǎng cái zǐ ,jiāng lǐng zuò liú rén 。 wén shuō méi huā zǎo ,hé rú běi dì chūn 。

  • 作者:孟浩然 朝代:唐代

    太虚生月晕,舟子知天风。 挂席候明发,渺漫平湖中。 中流见匡阜,势压九江雄。 黯黮凝黛色,峥嵘当曙空。 香炉初上日,瀑水喷成虹。 久欲追尚子,况兹怀远公。 我来限于役,未暇息微躬。 淮海途将半,星霜岁欲穷。 寄言岩栖者,毕趣当来同。

    tài xū shēng yuè yūn ,zhōu zǐ zhī tiān fēng 。 guà xí hòu míng fā ,miǎo màn píng hú zhōng 。 zhōng liú jiàn kuāng fù ,shì yā jiǔ jiāng xióng 。 àn dǎn níng dài sè ,zhēng róng dāng shǔ kōng 。 xiāng lú chū shàng rì ,bào shuǐ pēn chéng hóng 。 jiǔ yù zhuī shàng zǐ ,kuàng zī huái yuǎn gōng 。 wǒ lái xiàn yú yì ,wèi xiá xī wēi gōng 。 huái hǎi tú jiāng bàn ,xīng shuāng suì yù qióng 。 jì yán yán qī zhě ,bì qù dāng lái tóng 。

  • 作者:孟浩然 朝代:唐代

    一丘常欲卧,三径苦无资。

    北土非吾愿,东林怀我师。

    黄金燃桂尽,壮志逐年衰。

    日夕凉风至,闻蝉但益悲。

    yī qiū cháng yù wò ,sān jìng kǔ wú zī 。

    běi tǔ fēi wú yuàn ,dōng lín huái wǒ shī 。

    huáng jīn rán guì jìn ,zhuàng zhì zhú nián shuāi 。

    rì xī liáng fēng zhì ,wén chán dàn yì bēi 。

    唐诗三百首,归隐,即景抒情,
  • 作者:孟浩然 朝代:唐代

    林卧愁春尽,开轩览物华。 忽逢青鸟使,邀入赤松家。 丹灶初开火,仙桃正发花。 童颜若可驻,何惜醉流霞!

    lín wò chóu chūn jìn ,kāi xuān lǎn wù huá 。 hū féng qīng niǎo shǐ ,yāo rù chì sōng jiā 。 dān zào chū kāi huǒ ,xiān táo zhèng fā huā 。 tóng yán ruò kě zhù ,hé xī zuì liú xiá !

  • 作者:孟浩然 朝代:唐代

    北山白云里,隐者自怡悦。 相望试登高,心随雁飞灭。 愁因薄暮起,兴是清秋发。 时见归村人,沙行渡头歇。 天边树若荠,江畔舟如月。 何当载酒来,共醉重阳节。

    běi shān bái yún lǐ ,yǐn zhě zì yí yuè 。 xiàng wàng shì dēng gāo ,xīn suí yàn fēi miè 。 chóu yīn báo mù qǐ ,xìng shì qīng qiū fā 。 shí jiàn guī cūn rén ,shā háng dù tóu xiē 。 tiān biān shù ruò qí ,jiāng pàn zhōu rú yuè 。 hé dāng zǎi jiǔ lái ,gòng zuì zhòng yáng jiē 。

    唐诗三百首,秋天,登高,怀人,
  • 作者:孟浩然 朝代:唐代

    荆吴相接水为乡, 君去春江正渺茫。 日暮征帆何处泊? 天涯一望断人肠。

    jīng wú xiàng jiē shuǐ wéi xiāng , jun1 qù chūn jiāng zhèng miǎo máng 。 rì mù zhēng fān hé chù bó ? tiān yá yī wàng duàn rén cháng 。

  • 作者:孟浩然 朝代:唐代

    避人五陵去, 宝剑值千金。 分手脱相赠, 平生一片心。

    bì rén wǔ líng qù , bǎo jiàn zhí qiān jīn 。 fèn shǒu tuō xiàng zèng , píng shēng yī piàn xīn 。