题张十一旅舍三咏榴花原文
可怜此地无车马,颠倒青苔落绛英。
题张十一旅舍三咏榴花拼音版
wǔ yuè liú huā zhào yǎn míng ,zhī jiān shí jiàn zǐ chū chéng 。kě lián cǐ dì wú chē mǎ ,diān dǎo qīng tái luò jiàng yīng 。
提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。
题张十一旅舍三咏榴花译文
五月盛开的榴花红似火,绿叶掩映着初结的小果。静冷角落没有车马经过,任那谢了的花开了又落。
题张十一旅舍三咏榴花赏析
这首诗开头两句点明时令,寥寥数语就勾画出了五月里石榴花开时的繁茂烂漫景象,尤其“照眼明”三字,生动传神。诗人即写了花,也写了看花人的愉快心情。后两句点明地点,这是生长在偏僻地方的石榴,没人去攀折损害他的花枝,殷红的石榴花繁多地落在青苔上,红青相衬,画面十分优美,使人觉得几多可爱和惋惜。其实诗人正是爱其无游人来赏,爱其满地“青苔”“绛英”,倘有人来赏,则车辙马蹄践踏得不堪了,还不如任其花开花落、果熟果烂,来得自然。委婉表达俩诗人孤独的心境。
张十一是作者的一位好朋友,作者做此诗时张十一和他都被贬谪,诗人有感作诗前两句写景,后两句抒情。作者并不直接来写景,而是通过人的感觉,侧面烘托出榴花的绚烂多姿。但花开的再美又能如何,还不是寂寞无声落,诗人叹息花开无人来赏,亦即暗喻朋友满腹才华,却被统治者贬谪于穷乡僻壤,无法施展,“颠倒”二字更是有力批判了统治者的不识人才以及诗人和作者都怀才不遇的愤懑。
作者介绍
韩愈(768─824),字退之,河内河阳(今河南孟县)人。祖藉昌黎(今河北通县),每自称昌黎韩愈,所以世称韩昌黎。唐德宗贞元八年(792)进士,贞元末,任监察御史,因上书言事,得罪当权者,被贬为阳山(今广东阳山县)令。宪宗时,他随宰相裴度平定淮西之乱,升任刑部侍郎,因上疏反对迎佛骨,被贬为潮州(今广东潮州)刺史。穆宗时,官至吏部侍郎。韩愈和柳宗元同是古文运动的倡导者,其散文被列为「唐宋八大家」之首。他主张继承先秦两汉散文的传统,反对六朝以来讲究声律、对仗而忽视内容的骈体文,提倡散体,他主张文学的语言要「词必己出」,「唯陈言之务去」,对散文的发展起了一定的积极作用。其文各体兼长,遒劲有力,条理畅达,语言精炼,为司马迁以后文学史上杰出的散文家之一。韩愈的诗歌也有特点,气势壮阔,笔力雄健,力求新奇,自成一家。他开了「以文为诗」的风气,对后来的宋诗影响很大。但有些诗流于险怪,是其缺点,对宋诗影响颇大。有《昌黎先生集》。
版权声明:本问由网友上传(或整理自网络),原作者已无法考证,版权归原作者所有。中学古诗词网免费发布仅供学习参考。
转载请注明:原文链接 | https://www.slxby.com/gushiwen/5720.html
《题张十一旅舍三咏榴花》相关推荐
- 作者:韩愈 朝代:唐代
纤云四卷天无河,清风吹空月舒波。 沙平水息声影绝,一杯相属君当歌。 君歌声酸辞正苦,不能听终泪如雨。 洞庭连天九疑高,蛟龙出没猩鼯号。[1] 十生九死到官所,幽居默默如藏逃。 下床畏蛇食畏药,海气湿蛰熏腥臊。 昨者州前捶大鼓,嗣皇继圣登夔皋。 赦书一日行千里,罪从大辟皆除死。 迁者追回流者还,涤瑕荡垢清朝班。 州家申名使家抑,坎轲只得移荆蛮。 判司卑官不堪说,未免捶楚尘埃间。 同时辈流多上道,天路幽险难追攀。 君歌且休听我歌,我歌今与君殊科。 一年明月今宵多,人生由命非由他, 有酒不饮奈明何。
xiān yún sì juàn tiān wú hé ,qīng fēng chuī kōng yuè shū bō 。 shā píng shuǐ xī shēng yǐng jué ,yī bēi xiàng shǔ jun1 dāng gē 。 jun1 gē shēng suān cí zhèng kǔ ,bú néng tīng zhōng lèi rú yǔ 。 dòng tíng lián tiān jiǔ yí gāo ,jiāo lóng chū méi xīng wú hào 。[1] shí shēng jiǔ sǐ dào guān suǒ ,yōu jū mò mò rú cáng táo 。 xià chuáng wèi shé shí wèi yào ,hǎi qì shī zhé xūn xīng sào 。 zuó zhě zhōu qián chuí dà gǔ ,sì huáng jì shèng dēng kuí gāo 。 shè shū yī rì háng qiān lǐ ,zuì cóng dà pì jiē chú sǐ 。 qiān zhě zhuī huí liú zhě hái ,dí xiá dàng gòu qīng cháo bān 。 zhōu jiā shēn míng shǐ jiā yì ,kǎn kē zhī dé yí jīng mán 。 pàn sī bēi guān bú kān shuō ,wèi miǎn chuí chǔ chén āi jiān 。 tóng shí bèi liú duō shàng dào ,tiān lù yōu xiǎn nán zhuī pān 。 jun1 gē qiě xiū tīng wǒ gē ,wǒ gē jīn yǔ jun1 shū kē 。 yī nián míng yuè jīn xiāo duō ,rén shēng yóu mìng fēi yóu tā , yǒu jiǔ bú yǐn nài míng hé 。
唐诗三百首,中秋节,饮酒,抒怀, - 作者:韩愈 朝代:唐代
新年都未有芳华, 二月初惊见草芽。 白雪却嫌春色晚, 故穿庭树作飞花。[1]
xīn nián dōu wèi yǒu fāng huá , èr yuè chū jīng jiàn cǎo yá 。 bái xuě què xián chūn sè wǎn , gù chuān tíng shù zuò fēi huā 。[1]
春天,写雪, - 作者:韩愈 朝代:唐代
荆山已去华山来, 日出潼关四扇开。 刺史莫辞迎候远, 相公新破蔡州回。
jīng shān yǐ qù huá shān lái , rì chū tóng guān sì shàn kāi 。 cì shǐ mò cí yíng hòu yuǎn , xiàng gōng xīn pò cài zhōu huí 。
抒情, - 作者:韩愈 朝代:唐代
山净江空水见沙,哀猿啼处两三家。 筼筜竞长纤纤笋,踯躅闲开艳艳花。 未报恩波知死所,莫令炎瘴送生涯。 吟君诗罢看双鬓,斗觉霜毛一半加。
shān jìng jiāng kōng shuǐ jiàn shā ,āi yuán tí chù liǎng sān jiā 。 yún dāng jìng zhǎng xiān xiān sǔn ,zhí zhú xián kāi yàn yàn huā 。 wèi bào ēn bō zhī sǐ suǒ ,mò lìng yán zhàng sòng shēng yá 。 yín jun1 shī bà kàn shuāng bìn ,dòu jiào shuāng máo yī bàn jiā 。
- 作者:韩愈 朝代:唐代
李杜文章在,光焰万丈长。 不知群儿愚,那用故谤伤! 蚍蜉撼大树,可笑不自量。 伊我生其后,举颈遥相望。 夜梦多见之,昼思反微茫。 徒观斧凿痕,不瞩治水航。 想当施手时,巨刃磨天扬。 垠崖划崩豁,乾坤摆雷硠。 惟此两夫子,家居率荒凉。 帝欲长吟哦,故遣起且僵。 剪翎送笼中,使看百鸟翔。 平生千万篇,金薤垂琳琅。 仙官敕六丁,雷电下取将。 流落人间者,太山一毫芒。 我愿生两翅,捕逐出八荒。 精诚忽交通,百怪入我肠。 剌手拔鲸牙,举瓢酌天浆。 腾身跨汗漫,不着织女襄。 顾语地上友:经营无太忙! 乞君飞霞佩,与我高颉颃。
lǐ dù wén zhāng zài ,guāng yàn wàn zhàng zhǎng 。 bú zhī qún ér yú ,nà yòng gù bàng shāng ! pí fú hàn dà shù ,kě xiào bú zì liàng 。 yī wǒ shēng qí hòu ,jǔ jǐng yáo xiàng wàng 。 yè mèng duō jiàn zhī ,zhòu sī fǎn wēi máng 。 tú guān fǔ záo hén ,bú zhǔ zhì shuǐ háng 。 xiǎng dāng shī shǒu shí ,jù rèn mó tiān yáng 。 yín yá huá bēng huō ,qián kūn bǎi léi láng 。 wéi cǐ liǎng fū zǐ ,jiā jū lǜ huāng liáng 。 dì yù zhǎng yín ò ,gù qiǎn qǐ qiě jiāng 。 jiǎn líng sòng lóng zhōng ,shǐ kàn bǎi niǎo xiáng 。 píng shēng qiān wàn piān ,jīn xiè chuí lín láng 。 xiān guān chì liù dīng ,léi diàn xià qǔ jiāng 。 liú luò rén jiān zhě ,tài shān yī háo máng 。 wǒ yuàn shēng liǎng chì ,bǔ zhú chū bā huāng 。 jīng chéng hū jiāo tōng ,bǎi guài rù wǒ cháng 。 là shǒu bá jīng yá ,jǔ piáo zhuó tiān jiāng 。 téng shēn kuà hàn màn ,bú zhe zhī nǚ xiāng 。 gù yǔ dì shàng yǒu :jīng yíng wú tài máng ! qǐ jun1 fēi xiá pèi ,yǔ wǒ gāo jié háng 。
- 作者:韩愈 朝代:唐代
江陵城西二月尾, 花不见桃惟见李。 风揉雨练雪羞比, 波涛翻空杳无涘。 君知此处花何似? 白花倒烛天夜明, 群鸡惊鸣官吏起。 金乌海底初飞来, 朱辉散射青霞开。 迷魂乱眼看不得, 照耀万树繁如堆。 念昔少年著游燕, 对花岂省曾辞杯? 自从流落忧感集, 欲去未到思先回。 只今四十已如此, 后日更老谁论哉? 力携一樽独就醉, 不忍虚掷委黄埃。
jiāng líng chéng xī èr yuè wěi , huā bú jiàn táo wéi jiàn lǐ 。 fēng róu yǔ liàn xuě xiū bǐ , bō tāo fān kōng yǎo wú sì 。 jun1 zhī cǐ chù huā hé sì ? bái huā dǎo zhú tiān yè míng , qún jī jīng míng guān lì qǐ 。 jīn wū hǎi dǐ chū fēi lái , zhū huī sàn shè qīng xiá kāi 。 mí hún luàn yǎn kàn bú dé , zhào yào wàn shù fán rú duī 。 niàn xī shǎo nián zhe yóu yàn , duì huā qǐ shěng céng cí bēi ? zì cóng liú luò yōu gǎn jí , yù qù wèi dào sī xiān huí 。 zhī jīn sì shí yǐ rú cǐ , hòu rì gèng lǎo shuí lùn zāi ? lì xié yī zūn dú jiù zuì , bú rěn xū zhì wěi huáng āi 。
- 作者:韩愈 朝代:唐代
青青水中蒲,下有一双鱼。 君今上陇去,我在与谁居? 青青水中蒲,长在水中居。 寄语浮萍草,相随我不如。 青青水中蒲,叶短不出水。 妇人不下堂,行子在万里。
qīng qīng shuǐ zhōng pú ,xià yǒu yī shuāng yú 。 jun1 jīn shàng lǒng qù ,wǒ zài yǔ shuí jū ? qīng qīng shuǐ zhōng pú ,zhǎng zài shuǐ zhōng jū 。 jì yǔ fú píng cǎo ,xiàng suí wǒ bú rú 。 qīng qīng shuǐ zhōng pú ,yè duǎn bú chū shuǐ 。 fù rén bú xià táng ,háng zǐ zài wàn lǐ 。
- 作者:韩愈 朝代:唐代
山石荦确行径微,黄昏到寺蝙蝠飞。[1] 升堂坐阶新雨足,芭蕉叶大栀子肥。 僧言古壁佛画好,以火来照所见稀。 铺床拂席置羹饭,疏粝亦足饱我饥。 夜深静卧百虫绝,清月出岭光入扉。 天明独去无道路,出入高下穷烟霏。 山红涧碧纷烂漫,时见松枥皆十围。 当流赤足踏涧石,水声激激风生衣。 人生如此自可乐,岂必局促为人鞿。[2] 嗟哉吾党二三子,安得至老不更归。
shān shí luò què háng jìng wēi ,huáng hūn dào sì biān fú fēi 。[1] shēng táng zuò jiē xīn yǔ zú ,bā jiāo yè dà zhī zǐ féi 。 sēng yán gǔ bì fó huà hǎo ,yǐ huǒ lái zhào suǒ jiàn xī 。 pù chuáng fú xí zhì gēng fàn ,shū lì yì zú bǎo wǒ jī 。 yè shēn jìng wò bǎi chóng jué ,qīng yuè chū lǐng guāng rù fēi 。 tiān míng dú qù wú dào lù ,chū rù gāo xià qióng yān fēi 。 shān hóng jiàn bì fēn làn màn ,shí jiàn sōng lì jiē shí wéi 。 dāng liú chì zú tà jiàn shí ,shuǐ shēng jī jī fēng shēng yī 。 rén shēng rú cǐ zì kě lè ,qǐ bì jú cù wéi rén jī 。[2] jiē zāi wú dǎng èr sān zǐ ,ān dé zhì lǎo bú gèng guī 。
- 作者:韩愈 朝代:唐代
张生手持石鼓文,劝我试作石鼓歌。 少陵无人谪仙死,才薄将奈石鼓何。 周纲凌迟四海沸,宣王愤起挥天戈。 大开明堂受朝贺,诸侯剑珮鸣相磨。 蒐于岐阳骋雄俊,万里禽兽皆遮罗。 镌功勒成告万世,凿石作鼓隳嵯峨。 从臣才艺咸第一,拣选撰刻留山阿。 雨淋日灸野火燎,鬼物守护烦撝呵。 公从何处得纸本,毫发尽备无差讹。 辞严义密读难晓,字体不类隶与蝌。 年深岂免有缺画,快剑斫断生蛟鼍。 鸾翔凤翥众仙下,珊瑚碧树交枝柯。 金绳铁索锁纽壮,古鼎跃水龙腾梭。 陋儒编诗不收入,二雅褊迫无委蛇。[1][2][3] 孔子西行不到秦,掎摭星宿遗羲娥。 嗟余好古生苦晚,对此涕泪双滂沱。 忆昔初蒙博士征,其年始改称元和。 故人从军在右辅,为我度量掘臼科。 濯冠沐浴告祭酒,如此至宝存岂多。[4] 毡包席裹可立致,十鼓只载数骆驼。 荐诸太庙比郜鼎,光价岂止百倍过。 圣恩若许留太学,诸生讲解得切磋。 观经鸿都尚填咽,坐见举国来奔波。 剜苔剔藓露节角,安置妥帖平不颇。 大厦深檐与盖覆,经历久远期无佗。 中朝大官老于事,讵肯感激徒媕婀。 牧童敲火牛砺角,谁复著手为摩挲。 日销月铄就埋没,六年西顾空吟哦。 羲之俗书趁姿媚,数纸尚可博白鹅。 继周八代争战罢,无人收拾理则那。 方今太平日无事,柄任儒术崇丘轲。 安能以此尚论列,愿借辩口如悬河。 石鼓之歌止于此,呜呼吾意其蹉跎。
zhāng shēng shǒu chí shí gǔ wén ,quàn wǒ shì zuò shí gǔ gē 。 shǎo líng wú rén zhé xiān sǐ ,cái báo jiāng nài shí gǔ hé 。 zhōu gāng líng chí sì hǎi fèi ,xuān wáng fèn qǐ huī tiān gē 。 dà kāi míng táng shòu cháo hè ,zhū hóu jiàn pèi míng xiàng mó 。 sōu yú qí yáng chěng xióng jun4 ,wàn lǐ qín shòu jiē zhē luó 。 juān gōng lè chéng gào wàn shì ,záo shí zuò gǔ huī cuó é 。 cóng chén cái yì xián dì yī ,jiǎn xuǎn zhuàn kè liú shān ā 。 yǔ lín rì jiǔ yě huǒ liáo ,guǐ wù shǒu hù fán wéi hē 。 gōng cóng hé chù dé zhǐ běn ,háo fā jìn bèi wú chà é 。 cí yán yì mì dú nán xiǎo ,zì tǐ bú lèi lì yǔ kē 。 nián shēn qǐ miǎn yǒu quē huà ,kuài jiàn zhuó duàn shēng jiāo tuó 。 luán xiáng fèng zhù zhòng xiān xià ,shān hú bì shù jiāo zhī kē 。 jīn shéng tiě suǒ suǒ niǔ zhuàng ,gǔ dǐng yuè shuǐ lóng téng suō 。 lòu rú biān shī bú shōu rù ,èr yǎ biǎn pò wú wěi shé 。[1][2][3] kǒng zǐ xī háng bú dào qín ,jǐ zhí xīng xiǔ yí xī é 。 jiē yú hǎo gǔ shēng kǔ wǎn ,duì cǐ tì lèi shuāng pāng tuó 。 yì xī chū méng bó shì zhēng ,qí nián shǐ gǎi chēng yuán hé 。 gù rén cóng jun1 zài yòu fǔ ,wéi wǒ dù liàng jué jiù kē 。 zhuó guàn mù yù gào jì jiǔ ,rú cǐ zhì bǎo cún qǐ duō 。[4] zhān bāo xí guǒ kě lì zhì ,shí gǔ zhī zǎi shù luò tuó 。 jiàn zhū tài miào bǐ gào dǐng ,guāng jià qǐ zhǐ bǎi bèi guò 。 shèng ēn ruò xǔ liú tài xué ,zhū shēng jiǎng jiě dé qiē cuō 。 guān jīng hóng dōu shàng tián yān ,zuò jiàn jǔ guó lái bēn bō 。 wān tái tī xiǎn lù jiē jiǎo ,ān zhì tuǒ tiē píng bú pō 。 dà shà shēn yán yǔ gài fù ,jīng lì jiǔ yuǎn qī wú tuó 。 zhōng cháo dà guān lǎo yú shì ,jù kěn gǎn jī tú ān ē 。 mù tóng qiāo huǒ niú lì jiǎo ,shuí fù zhe shǒu wéi mó suō 。 rì xiāo yuè shuò jiù mái méi ,liù nián xī gù kōng yín ò 。 xī zhī sú shū chèn zī mèi ,shù zhǐ shàng kě bó bái é 。 jì zhōu bā dài zhēng zhàn bà ,wú rén shōu shí lǐ zé nà 。 fāng jīn tài píng rì wú shì ,bǐng rèn rú shù chóng qiū kē 。 ān néng yǐ cǐ shàng lùn liè ,yuàn jiè biàn kǒu rú xuán hé 。 shí gǔ zhī gē zhǐ yú cǐ ,wū hū wú yì qí cuō tuó 。
- 作者:韩愈 朝代:唐代
火透波穿不计春, 根如头面干如身。 偶然题作木居士, 便有无穷求福人。
huǒ tòu bō chuān bú jì chūn , gēn rú tóu miàn gàn rú shēn 。 ǒu rán tí zuò mù jū shì , biàn yǒu wú qióng qiú fú rén 。
- 作者:韩愈 朝代:唐代
昵昵儿女语,恩怨相尔汝。 划然变轩昂,勇士赴敌场。 浮云柳絮无根蒂, 天地阔远随飞扬。 喧啾百鸟群,忽见孤凤凰。 跻攀分寸不可上, 失势一落千丈强。 蹉余有两耳,未省听丝篁。 自闻颖师弹,起坐在一旁。 推手遽止之,湿衣泪滂滂。 颖乎尔诚能,无以冰炭置我肠!
nì nì ér nǚ yǔ ,ēn yuàn xiàng ěr rǔ 。 huá rán biàn xuān áng ,yǒng shì fù dí chǎng 。 fú yún liǔ xù wú gēn dì , tiān dì kuò yuǎn suí fēi yáng 。 xuān jiū bǎi niǎo qún ,hū jiàn gū fèng huáng 。 jī pān fèn cùn bú kě shàng , shī shì yī luò qiān zhàng qiáng 。 cuō yú yǒu liǎng ěr ,wèi shěng tīng sī huáng 。 zì wén yǐng shī dàn ,qǐ zuò zài yī páng 。 tuī shǒu jù zhǐ zhī ,shī yī lèi pāng pāng 。 yǐng hū ěr chéng néng ,wú yǐ bīng tàn zhì wǒ cháng !
- 作者:韩愈 朝代:唐代
漠漠轻阴晚自开, 青天白日映楼台。 曲江水满花千树, 有底忙时不肯来?
mò mò qīng yīn wǎn zì kāi , qīng tiān bái rì yìng lóu tái 。 qǔ jiāng shuǐ mǎn huā qiān shù , yǒu dǐ máng shí bú kěn lái ?
- 作者:韩愈 朝代:唐代
草树知春不久归,百般红紫斗芳菲。
杨柳榆荚无才思,唯解漫天作雪飞。
cǎo shù zhī chūn bú jiǔ guī ,bǎi bān hóng zǐ dòu fāng fēi 。
yáng liǔ yú jiá wú cái sī ,wéi jiě màn tiān zuò xuě fēi 。
春天,哲理, - 作者:韩愈 朝代:唐代
猿愁鱼踊水翻波, 自古流传是汨罗。 蘋藻满盘无处奠, 空闻渔父扣弦歌。[1][2]
yuán chóu yú yǒng shuǐ fān bō , zì gǔ liú chuán shì mì luó 。 pín zǎo mǎn pán wú chù diàn , kōng wén yú fù kòu xián gē 。[1][2]
- 作者:韩愈 朝代:唐代
五岳祭秩皆三公,四方环镇嵩当中。[1] 火维地荒足妖怪,天假神柄专其雄。 喷云泄雾藏半腹,虽有绝顶谁能穷。 我来正逢秋雨节,阴气晦昧无清风。 潜心默祷若有应,岂非正直能感通。 须臾静扫众峰出,仰见突兀撑青空。 紫盖连延接天柱,石廪腾掷堆祝融。 森然魄动下马拜,松柏一径趋灵宫。 粉墙丹柱动光彩,鬼物图画填青红。 升阶伛偻荐脯酒,欲以菲薄明其衷。 庙内老人识神意,睢盱侦伺能鞠躬。 手持杯珓导我掷,云此最吉余难同。 窜逐蛮荒幸不死,衣食才足甘长终。 侯王将相望久绝,神纵欲福难为功。 夜投佛寺上高阁,星月掩映云曈昽。 猿鸣钟动不知曙,杲杲寒日生于东。
wǔ yuè jì zhì jiē sān gōng ,sì fāng huán zhèn sōng dāng zhōng 。[1] huǒ wéi dì huāng zú yāo guài ,tiān jiǎ shén bǐng zhuān qí xióng 。 pēn yún xiè wù cáng bàn fù ,suī yǒu jué dǐng shuí néng qióng 。 wǒ lái zhèng féng qiū yǔ jiē ,yīn qì huì mèi wú qīng fēng 。 qián xīn mò dǎo ruò yǒu yīng ,qǐ fēi zhèng zhí néng gǎn tōng 。 xū yú jìng sǎo zhòng fēng chū ,yǎng jiàn tū wū chēng qīng kōng 。 zǐ gài lián yán jiē tiān zhù ,shí lǐn téng zhì duī zhù róng 。 sēn rán pò dòng xià mǎ bài ,sōng bǎi yī jìng qū líng gōng 。 fěn qiáng dān zhù dòng guāng cǎi ,guǐ wù tú huà tián qīng hóng 。 shēng jiē yǔ lǚ jiàn pú jiǔ ,yù yǐ fēi báo míng qí zhōng 。 miào nèi lǎo rén shí shén yì ,suī xū zhēn sì néng jū gōng 。 shǒu chí bēi jiào dǎo wǒ zhì ,yún cǐ zuì jí yú nán tóng 。 cuàn zhú mán huāng xìng bú sǐ ,yī shí cái zú gān zhǎng zhōng 。 hóu wáng jiāng xiàng wàng jiǔ jué ,shén zòng yù fú nán wéi gōng 。 yè tóu fó sì shàng gāo gé ,xīng yuè yǎn yìng yún tóng lóng 。 yuán míng zhōng dòng bú zhī shǔ ,gǎo gǎo hán rì shēng yú dōng 。