1. 古诗词大全
  2. 唐代诗人

王维的诗词全集

共收录了452首诗词作品

王维简介

 王维(701─761),字摩诘,祖籍太原祁(今山西祁县)。九岁知属辞,十九岁应京兆府试点了头名,二十一岁(开元九年)中进士。任大乐丞。但不久即因伶人越规表演黄狮子舞被贬为济州(在今山东境内)司功参军。宰相张九龄执政时,王维被提拔为右拾遗,转监察御史。李林甫上台后,王维曾一度出任凉州河西节度使判官,二年后回京,不久又被派往湖北襄阳去主持考试工作。天宝年间,王维在终南山和辋川过着亦官亦隐的生活。公元七五六年,王维被攻陷长安的安禄山叛军所俘,他服药取痢,佯称瘖疾,结果被安禄山「遣人迎置洛阳,拘于普施寺,迫以伪署」。平叛后,凡做伪官的都判了罪,但王维因在被俘期间作《凝碧池》诗怀念朝廷、痛骂安禄山,得到唐肃宗的赞许,加之平乱有功的胞弟王缙极力营救,仅降职为太子中允,后来又升迁为尚书右丞。但自此,王维变得更加消沉了。在半官半隐、奉佛参禅、吟山咏水的生活中,度过了自己的晚年。王维的诗歌创作道路大致以开元二十六年(738)张九龄罢相为界分为前后两个时期。前期诗作大都反映现实,具有明显的进步政治倾向,在一定程度上体现了盛唐时代积极进取的精神;后期的诗作多是描山摹水、歌咏田园风光的,其中也曲折地表达了对现实政治的不满,但情绪的主调却是颓唐消极的。王维不仅工诗善画,且精通音律,擅长书法。诗歌、音乐、绘画三种艺术在审美趣味上相互融会、相互渗透,具有独特的造诣,被苏轼誉之为:「味摩诘之诗,诗中有画;观摩诘之画,画中有诗。」有《王右丞集》。附:王维(701-761)字摩诘,太原祁(今山西祁县)人。工书画,与弟缙俱有俊才。开元九年,进士擢第,调太乐丞,坐累为济州司仓参军,历右拾遗、监察御史、左补阙、库部郎中。拜吏部郎中。天宝末,为给事中,安禄山陷两都,维为贼所得。服药阳瘖,拘于菩提寺,禄山宴凝碧池。维潜赋诗悲悼,闻于行在,贼平。陷贼官三等定罪。特原之,责授太子中允,迁中庶子、中书舍人。复拜给事中。转尚书右丞。维以诗名盛于开元、天宝间,宁薛诸王驸马豪贵之门,无不拂席迎之,得宋之问辋川别墅,山水绝胜。与道友裴迪,浮舟往来,弹琴赋诗,啸咏终日,笃于奉佛,晚年长斋禅诵。一日,忽索笔作书数纸,别弟缙及平生亲故,舍笔而卒,赠秘书监。宝应中,代宗问缙:朕常于诸王坐闻维乐章,今存几何,缙集诗六卷、文四卷,表上之。敕答云:卿伯氏位列先朝,名高希代,抗行周雅,长揖楚辞,诗家归美,克成编录。叹息良深,殷璠谓维诗词秀调雅,意新理惬,在泉成珠,著壁成绘。苏轼亦云,维诗中有画,画中有诗也。有《王右丞集》。
展开查看所有  

王维诗集大全

  • 作者:王维 朝代:唐代

    所思竟何在,帐望深荆门。 举世无相识,终身思旧思。 方将与农圃,艺植老丘园。 目尽南飞雁,何由寄一言。

    suǒ sī jìng hé zài ,zhàng wàng shēn jīng mén 。 jǔ shì wú xiàng shí ,zhōng shēn sī jiù sī 。 fāng jiāng yǔ nóng pǔ ,yì zhí lǎo qiū yuán 。 mù jìn nán fēi yàn ,hé yóu jì yī yán 。

  • 作者:王维 朝代:唐代

    独在异乡为异客,[1] 每逢佳节倍思亲。[2] 遥知兄弟登高处,[3] 遍插茱萸少一人。[4]

    dú zài yì xiāng wéi yì kè ,[1] měi féng jiā jiē bèi sī qīn 。[2] yáo zhī xiōng dì dēng gāo chù ,[3] biàn chā zhū yú shǎo yī rén 。[4]

  • 作者:王维 朝代:唐代

    少年十五二十时,步行夺得胡马骑。 射杀山中白额虎,肯数邺下黄须儿。 一身转战三千里,一剑曾当百万师。 卫青不败由天幸,李广无功缘数奇。 自从弃置便衰朽,世事蹉跎成白首。 昔时飞雀无全目,今日垂杨生左肘。 路旁时卖故侯瓜,门前学种先生柳。 苍茫古木连穷巷,寥落寒山对虚牖。 誓令疏勒出飞泉,不似颖川空使酒。[1] 贺兰山下阵如云,羽檄交驰日夕闻。[2] 节使三河募年少,诏书五道出将军。 试拂铁衣如雪色,聊持宝剑动星文。 愿得燕弓射大将,耻令越甲鸣吾君。 莫嫌旧日云中守,犹堪一战取功勋。[3]

    shǎo nián shí wǔ èr shí shí ,bù háng duó dé hú mǎ qí 。 shè shā shān zhōng bái é hǔ ,kěn shù yè xià huáng xū ér 。 yī shēn zhuǎn zhàn sān qiān lǐ ,yī jiàn céng dāng bǎi wàn shī 。 wèi qīng bú bài yóu tiān xìng ,lǐ guǎng wú gōng yuán shù qí 。 zì cóng qì zhì biàn shuāi xiǔ ,shì shì cuō tuó chéng bái shǒu 。 xī shí fēi què wú quán mù ,jīn rì chuí yáng shēng zuǒ zhǒu 。 lù páng shí mài gù hóu guā ,mén qián xué zhǒng xiān shēng liǔ 。 cāng máng gǔ mù lián qióng xiàng ,liáo luò hán shān duì xū yǒu 。 shì lìng shū lè chū fēi quán ,bú sì yǐng chuān kōng shǐ jiǔ 。[1] hè lán shān xià zhèn rú yún ,yǔ xí jiāo chí rì xī wén 。[2] jiē shǐ sān hé mù nián shǎo ,zhào shū wǔ dào chū jiāng jun1 。 shì fú tiě yī rú xuě sè ,liáo chí bǎo jiàn dòng xīng wén 。 yuàn dé yàn gōng shè dà jiāng ,chǐ lìng yuè jiǎ míng wú jun1 。 mò xián jiù rì yún zhōng shǒu ,yóu kān yī zhàn qǔ gōng xūn 。[3]

  • 作者:王维 朝代:唐代

    长安少年游侠客,夜上戍楼看太白。 陇头明月迥临关,陇上行人夜吹笛。 关西老将不胜愁,驻马听之双泪流。 身经大小百余战,麾下偏裨万户侯。 苏武才为典属国,节旄落尽海西头。

    zhǎng ān shǎo nián yóu xiá kè ,yè shàng shù lóu kàn tài bái 。 lǒng tóu míng yuè jiǒng lín guān ,lǒng shàng háng rén yè chuī dí 。 guān xī lǎo jiāng bú shèng chóu ,zhù mǎ tīng zhī shuāng lèi liú 。 shēn jīng dà xiǎo bǎi yú zhàn ,huī xià piān bì wàn hù hóu 。 sū wǔ cái wéi diǎn shǔ guó ,jiē máo luò jìn hǎi xī tóu 。

  • 作者:王维 朝代:唐代

    十里一走马,五里一扬鞭。 都护军书至,匈奴围酒泉。 关山正飞雪,烽火断无烟。

    shí lǐ yī zǒu mǎ ,wǔ lǐ yī yáng biān 。 dōu hù jun1 shū zhì ,xiōng nú wéi jiǔ quán 。 guān shān zhèng fēi xuě ,fēng huǒ duàn wú yān 。

  • 作者:王维 朝代:唐代

    空山不见人,但闻人语响。

    返景入深林,复照青苔上。

    kōng shān bú jiàn rén ,dàn wén rén yǔ xiǎng 。

    fǎn jǐng rù shēn lín ,fù zhào qīng tái shàng 。

    写景,写山,唐诗三百首,
  • 作者:王维 朝代:唐代

    飒飒秋雨中, 浅浅石榴泻。 跳波自相渐, 白鹭惊复下。

    sà sà qiū yǔ zhōng , qiǎn qiǎn shí liú xiè 。 tiào bō zì xiàng jiàn , bái lù jīng fù xià 。

  • 作者:王维 朝代:唐代

    洛阳女儿对门居,才可容颜十五余。 良人玉勒乘骢马,侍女金盘脍鲤鱼。 画阁朱楼尽相望,红桃绿柳垂檐向。 罗帏送上七香车,宝扇迎归九华帐。 狂夫富贵在青春,意气骄奢剧季伦。 自怜碧玉亲教舞,不惜珊瑚持与人。 春窗曙灭九微火,九微片片飞花琐。 戏罢曾无理曲时,妆成只是熏香坐。 城中相识尽繁华,日夜经过赵李家。 谁怜越女颜如玉,贫贱江头自浣纱。[1]

    luò yáng nǚ ér duì mén jū ,cái kě róng yán shí wǔ yú 。 liáng rén yù lè chéng cōng mǎ ,shì nǚ jīn pán kuài lǐ yú 。 huà gé zhū lóu jìn xiàng wàng ,hóng táo lǜ liǔ chuí yán xiàng 。 luó wéi sòng shàng qī xiāng chē ,bǎo shàn yíng guī jiǔ huá zhàng 。 kuáng fū fù guì zài qīng chūn ,yì qì jiāo shē jù jì lún 。 zì lián bì yù qīn jiāo wǔ ,bú xī shān hú chí yǔ rén 。 chūn chuāng shǔ miè jiǔ wēi huǒ ,jiǔ wēi piàn piàn fēi huā suǒ 。 xì bà céng wú lǐ qǔ shí ,zhuāng chéng zhī shì xūn xiāng zuò 。 chéng zhōng xiàng shí jìn fán huá ,rì yè jīng guò zhào lǐ jiā 。 shuí lián yuè nǚ yán rú yù ,pín jiàn jiāng tóu zì huàn shā 。[1]

    唐诗三百首,乐府,女子,生活,
  • 作者:王维 朝代:唐代

    新家孟城口,古木馀衰柳。 来者复为谁,空悲昔人有。

    xīn jiā mèng chéng kǒu ,gǔ mù yú shuāi liǔ 。 lái zhě fù wéi shuí ,kōng bēi xī rén yǒu 。

  • 作者:王维 朝代:唐代

    秋山敛余照,飞鸟逐前侣。 彩翠时分明,夕岚无处所。

    qiū shān liǎn yú zhào ,fēi niǎo zhú qián lǚ 。 cǎi cuì shí fèn míng ,xī lán wú chù suǒ 。

  • 作者:王维 朝代:唐代

    人闲桂花落,[2] 夜静春山空。[3] 月出惊山鸟,[4] 时鸣春涧中。[5]

    rén xián guì huā luò ,[2] yè jìng chūn shān kōng 。[3] yuè chū jīng shān niǎo ,[4] shí míng chūn jiàn zhōng 。[5]

    小学古诗,春天,写山,写鸟,
  • 作者:王维 朝代:唐代

    古人非傲吏,自阙经世务。 偶寄一微官,婆娑数株树。

    gǔ rén fēi ào lì ,zì què jīng shì wù 。 ǒu jì yī wēi guān ,pó suō shù zhū shù 。

  • 作者:王维 朝代:唐代

    相逢方一笑,相送还成泣。 祖帐已伤离,荒城复悉入。[2] 天寒远山净,日暮长河急。 解缆君已遥,望君犹佇立。

    xiàng féng fāng yī xiào ,xiàng sòng hái chéng qì 。 zǔ zhàng yǐ shāng lí ,huāng chéng fù xī rù 。[2] tiān hán yuǎn shān jìng ,rì mù zhǎng hé jí 。 jiě lǎn jun1 yǐ yáo ,wàng jun1 yóu zhù lì 。

  • 作者:王维 朝代:唐代

    言入黄花川,每逐青溪水。[1] 随山将万转,趣途无百里。[2] 声喧乱石中,色静深松里。 漾漾泛菱荇,澄澄映葭苇。 我心素已闲,清川澹如此。 请留盘石上,垂钓将已矣。

    yán rù huáng huā chuān ,měi zhú qīng xī shuǐ 。[1] suí shān jiāng wàn zhuǎn ,qù tú wú bǎi lǐ 。[2] shēng xuān luàn shí zhōng ,sè jìng shēn sōng lǐ 。 yàng yàng fàn líng xìng ,chéng chéng yìng jiā wěi 。 wǒ xīn sù yǐ xián ,qīng chuān dàn rú cǐ 。 qǐng liú pán shí shàng ,chuí diào jiāng yǐ yǐ 。

  • 作者:王维 朝代:唐代

    【注释】: [1]言:发语词,无意义。黄花川:今陕西凤县东北黄花镇附近。青溪:今陕西沔县之东。 [2]趣:通「趋」。   这首诗自然、清淡、素雅,看似不着力,读来却韵味隽永醇厚,平淡而有思致。   诗题一曰《过青溪水作》,大约是王维初隐蓝田南山时所作。写了一条不甚知名的溪水,却很难体现王维山水诗的特色。   >看来王维曾不止一次地循青溪入黄花川游历。这一段路程虽长不及百里,但溪水随着山势盘曲蛇行,千回万转,颇为蜿蜓多姿。王维另有一首《自大散以往深林密竹蹬道盘曲四五十里至黄牛岭见黄花川》,也说那里的山路「危径几万转」,可与此诗的「随山将万转」对看。   诗开头四句对青溪作总的介绍后,接着采用「移步换形」的写法,顺流而下,描绘了溪水一幅幅各具特色的画面。你看,当它在山间乱石中穿过时,水势湍急,潺潺的溪流声忽然变成了一片喧哗。「喧」字造成了强烈的声感,给人以如闻其声的感受。当它流经松林中的平地时,这同一条青溪却又显得那么娴静、安谧,几乎没有一点声息。澄碧的溪水与两岸郁郁葱葱的松色相映,融成一片,色调特别幽美、和谐。这一联中一动一静,以动衬静,声色相通,极富于意境美。再看,当青溪缓缓流出松林,进入开阔地带后,又是另一番景象:水面上浮泛着菱叶、荇菜等水生植物,一片葱绿,水流过处,微波荡漾,摇曳生姿;再向前走去,水面又似明镜般的清澈碧透,岸边浅水中的芦花、苇叶,倒映如画,天然生色。这一联,「漾漾」绘水动貌,「澄澄」状水静貌,也是一动一静,极为传神。诗人笔下的青溪,既喧闹,又沉静,既活泼,又安详,既幽深,又素净,从不断的流动变化中,表现出了鲜明个性和盎然生意。读后令人油然而生爱悦之情。   其实,青溪并没有什么奇景,它那素淡的景致,为什么在诗人的眼中、笔下,会具有如此的魅力呢?诚如王国维所说:「一切景语皆情语也。」(《人间词话删稿》)王维也正是从青溪素淡的天然景致中,发现了与他那恬淡的心境、闲逸的情趣高度和谐一致的境界。「我心素已闲,清川澹如此。」诗人正是有意借青溪来为自己写照,以清川的淡泊来印证自己的素愿,心境、物境在这里已融合为一了。最后,诗人暗用了东汉严子陵垂钓富春江的典故,也想以隐居青溪来作为自己的归宿了。这固然说明诗人对青溪的喜爱,更反映了他在仕途失意后自甘淡泊的心情。这一点,写来含而不露,耐人寻味。   这首诗,自然、清淡、素雅,写景抒情均不刻意为之,表面上看似不着力,而读来韵味隽永醇厚,平淡而有思致。前人评「王右丞如秋水芙蕖,倚风自笑」,是最恰当不过的。   (刘德重)   〔注〕①言:发语词,无意义。②黄花川:在今陕西凤县东北黄花镇附近。③青溪:在今陕西沔县之东。④趣:通「趋」。

    【zhù shì 】: [1]yán :fā yǔ cí ,wú yì yì 。huáng huā chuān :jīn shǎn xī fèng xiàn dōng běi huáng huā zhèn fù jìn 。qīng xī :jīn shǎn xī miǎn xiàn zhī dōng 。 [2]qù :tōng 「qū 」。   zhè shǒu shī zì rán 、qīng dàn 、sù yǎ ,kàn sì bú zhe lì ,dú lái què yùn wèi jun4 yǒng chún hòu ,píng dàn ér yǒu sī zhì 。   shī tí yī yuē 《guò qīng xī shuǐ zuò 》,dà yuē shì wáng wéi chū yǐn lán tián nán shān shí suǒ zuò 。xiě le yī tiáo bú shèn zhī míng de xī shuǐ ,què hěn nán tǐ xiàn wáng wéi shān shuǐ shī de tè sè 。   >kàn lái wáng wéi céng bú zhǐ yī cì dì xún qīng xī rù huáng huā chuān yóu lì 。zhè yī duàn lù chéng suī zhǎng bú jí bǎi lǐ ,dàn xī shuǐ suí zhe shān shì pán qǔ shé háng ,qiān huí wàn zhuǎn ,pō wéi wān tíng duō zī 。wáng wéi lìng yǒu yī shǒu 《zì dà sàn yǐ wǎng shēn lín mì zhú dēng dào pán qǔ sì wǔ shí lǐ zhì huáng niú lǐng jiàn huáng huā chuān 》,yě shuō nà lǐ de shān lù 「wēi jìng jǐ wàn zhuǎn 」,kě yǔ cǐ shī de 「suí shān jiāng wàn zhuǎn 」duì kàn 。   shī kāi tóu sì jù duì qīng xī zuò zǒng de jiè shào hòu ,jiē zhe cǎi yòng 「yí bù huàn xíng 」de xiě fǎ ,shùn liú ér xià ,miáo huì le xī shuǐ yī fú fú gè jù tè sè de huà miàn 。nǐ kàn ,dāng tā zài shān jiān luàn shí zhōng chuān guò shí ,shuǐ shì tuān jí ,chán chán de xī liú shēng hū rán biàn chéng le yī piàn xuān huá 。「xuān 」zì zào chéng le qiáng liè de shēng gǎn ,gěi rén yǐ rú wén qí shēng de gǎn shòu 。dāng tā liú jīng sōng lín zhōng de píng dì shí ,zhè tóng yī tiáo qīng xī què yòu xiǎn dé nà me xián jìng 、ān mì ,jǐ hū méi yǒu yī diǎn shēng xī 。chéng bì de xī shuǐ yǔ liǎng àn yù yù cōng cōng de sōng sè xiàng yìng ,róng chéng yī piàn ,sè diào tè bié yōu měi 、hé xié 。zhè yī lián zhōng yī dòng yī jìng ,yǐ dòng chèn jìng ,shēng sè xiàng tōng ,jí fù yú yì jìng měi 。zài kàn ,dāng qīng xī huǎn huǎn liú chū sōng lín ,jìn rù kāi kuò dì dài hòu ,yòu shì lìng yī fān jǐng xiàng :shuǐ miàn shàng fú fàn zhe líng yè 、xìng cài děng shuǐ shēng zhí wù ,yī piàn cōng lǜ ,shuǐ liú guò chù ,wēi bō dàng yàng ,yáo yè shēng zī ;zài xiàng qián zǒu qù ,shuǐ miàn yòu sì míng jìng bān de qīng chè bì tòu ,àn biān qiǎn shuǐ zhōng de lú huā 、wěi yè ,dǎo yìng rú huà ,tiān rán shēng sè 。zhè yī lián ,「yàng yàng 」huì shuǐ dòng mào ,「chéng chéng 」zhuàng shuǐ jìng mào ,yě shì yī dòng yī jìng ,jí wéi chuán shén 。shī rén bǐ xià de qīng xī ,jì xuān nào ,yòu chén jìng ,jì huó pō ,yòu ān xiáng ,jì yōu shēn ,yòu sù jìng ,cóng bú duàn de liú dòng biàn huà zhōng ,biǎo xiàn chū le xiān míng gè xìng hé àng rán shēng yì 。dú hòu lìng rén yóu rán ér shēng ài yuè zhī qíng 。   qí shí ,qīng xī bìng méi yǒu shí me qí jǐng ,tā nà sù dàn de jǐng zhì ,wéi shí me zài shī rén de yǎn zhōng 、bǐ xià ,huì jù yǒu rú cǐ de mèi lì ne ?chéng rú wáng guó wéi suǒ shuō :「yī qiē jǐng yǔ jiē qíng yǔ yě 。」(《rén jiān cí huà shān gǎo 》)wáng wéi yě zhèng shì cóng qīng xī sù dàn de tiān rán jǐng zhì zhōng ,fā xiàn le yǔ tā nà tián dàn de xīn jìng 、xián yì de qíng qù gāo dù hé xié yī zhì de jìng jiè 。「wǒ xīn sù yǐ xián ,qīng chuān dàn rú cǐ 。」shī rén zhèng shì yǒu yì jiè qīng xī lái wéi zì jǐ xiě zhào ,yǐ qīng chuān de dàn bó lái yìn zhèng zì jǐ de sù yuàn ,xīn jìng 、wù jìng zài zhè lǐ yǐ róng hé wéi yī le 。zuì hòu ,shī rén àn yòng le dōng hàn yán zǐ líng chuí diào fù chūn jiāng de diǎn gù ,yě xiǎng yǐ yǐn jū qīng xī lái zuò wéi zì jǐ de guī xiǔ le 。zhè gù rán shuō míng shī rén duì qīng xī de xǐ ài ,gèng fǎn yìng le tā zài shì tú shī yì hòu zì gān dàn bó de xīn qíng 。zhè yī diǎn ,xiě lái hán ér bú lù ,nài rén xún wèi 。   zhè shǒu shī ,zì rán 、qīng dàn 、sù yǎ ,xiě jǐng shū qíng jun1 bú kè yì wéi zhī ,biǎo miàn shàng kàn sì bú zhe lì ,ér dú lái yùn wèi jun4 yǒng chún hòu ,píng dàn ér yǒu sī zhì 。qián rén píng 「wáng yòu chéng rú qiū shuǐ fú qú ,yǐ fēng zì xiào 」,shì zuì qià dāng bú guò de 。   (liú dé zhòng )   〔zhù 〕①yán :fā yǔ cí ,wú yì yì 。②huáng huā chuān :zài jīn shǎn xī fèng xiàn dōng běi huáng huā zhèn fù jìn 。③qīng xī :zài jīn shǎn xī miǎn xiàn zhī dōng 。④qù :tōng 「qū 」。