1. 古诗词大全
  2. 明代诗人

袁宏道的诗词全集

共收录了17首诗词作品

袁宏道简介

袁宏道,字中郎,明代著名文学家,湖北公安人。与兄宗道、弟中道并称「三袁」,开创了文学创作中的「公安派」。

展开查看所有  

袁宏道诗集大全

  • 作者:袁宏道 朝代:明代

    【读书】 拭却韦编尘,衣冠对古人。 著来皆肺腑,道破亦精神。 把斧樵珠玉,恢网网凤麟。 拟将半尺帚,匝地扫荆榛。

    【dú shū 】 shì què wéi biān chén ,yī guàn duì gǔ rén 。 zhe lái jiē fèi fǔ ,dào pò yì jīng shén 。 bǎ fǔ qiáo zhū yù ,huī wǎng wǎng fèng lín 。 nǐ jiāng bàn chǐ zhǒu ,zā dì sǎo jīng zhēn 。

  • 作者:袁宏道 朝代:明代

    【横塘渡】 横塘渡,临水步。 郎西来,妾东去。 妾非倡家女, 红楼大姓妇。 吹花误唾郎, 感郎千金顾。 妾家住虹桥, 朱门十字路。 认取辛夷花, 莫过杨梅树。

    【héng táng dù 】 héng táng dù ,lín shuǐ bù 。 láng xī lái ,qiè dōng qù 。 qiè fēi chàng jiā nǚ , hóng lóu dà xìng fù 。 chuī huā wù tuò láng , gǎn láng qiān jīn gù 。 qiè jiā zhù hóng qiáo , zhū mén shí zì lù 。 rèn qǔ xīn yí huā , mò guò yáng méi shù 。

  • 作者:袁宏道 朝代:明代

    【经下邳】 诸儒坑尽一身余, 始觉秦家網目疏。 枉把六经灰火底, 桥边猶有未烧书。

    【jīng xià pī 】 zhū rú kēng jìn yī shēn yú , shǐ jiào qín jiā wǎng mù shū 。 wǎng bǎ liù jīng huī huǒ dǐ , qiáo biān yóu yǒu wèi shāo shū 。

  • 作者:袁宏道 朝代:明代

    【竹枝词】

    雪里山茶取次红, 

    白头孀妇哭青风。 

    自从貂虎横行后, 

    十室金钱九室空。

    【zhú zhī cí 】

    xuě lǐ shān chá qǔ cì hóng , 

    bái tóu shuāng fù kū qīng fēng 。 

    zì cóng diāo hǔ héng háng hòu , 

    shí shì jīn qián jiǔ shì kōng 。

    写茶,命运,
  • 作者:袁宏道 朝代:魏晋

      虎丘去城可七八里,其山无高岩邃壑,独以近城,故箫鼓楼船,无日无之。凡月之夜,花之晨,雪之夕,游人往来,纷错如织,而中秋为尤胜。

      每至是日,倾城阖户,连臂而至。衣冠士女,下迨蔀屋,莫不靓妆丽服,重茵累席,置酒交衢间。从千人石上至山门,栉比如鳞,檀板丘积,樽罍云泻,远而望之,如雁落平沙,霞铺江上,雷辊电霍,无得而状。

      布席之初,唱者千百,声若聚蚊,不可辨识。分曹部署,竟以歌喉相斗,雅俗既陈,妍媸自别。未几而摇手顿足者,得数十人而已;已而明月浮空,石光如练,一切瓦釜,寂然停声,属而和者,才三四辈;一箫,一寸管,一人缓板而歌,竹肉相发,清声亮彻,听者魂销。比至夜深,月影横斜,荇藻凌乱,则箫板亦不复用;一夫登场,四座屏息,音若细发,响彻云际,每度一字,几尽一刻,飞鸟为之徘徊,壮士听而下泪矣。

      剑泉深不可测,飞岩如削。千顷云得天池诸山作案,峦壑竞秀,最可觞客。但过午则日光射人,不堪久坐耳。文昌阁亦佳,晚树尤可观。而北为平远堂旧址,空旷无际,仅虞山一点在望,堂废已久,余与江进之谋所以复之,欲祠韦苏州、白乐天诸公于其中;而病寻作,余既乞归,恐进之之兴亦阑矣。山川兴废,信有时哉!

      吏吴两载,登虎丘者六。最后与江进之、方子公同登,迟月生公石上。歌者闻令来,皆避匿去。余因谓进之曰:“甚矣,乌纱之横,皂隶之俗哉!他日去官,有不听曲此石上者,如月!”今余幸得解官称吴客矣。虎丘之月,不知尚识余言否耶? 

      hǔ qiū qù chéng kě qī bā lǐ ,qí shān wú gāo yán suì hè ,dú yǐ jìn chéng ,gù xiāo gǔ lóu chuán ,wú rì wú zhī 。fán yuè zhī yè ,huā zhī chén ,xuě zhī xī ,yóu rén wǎng lái ,fēn cuò rú zhī ,ér zhōng qiū wéi yóu shèng 。

      měi zhì shì rì ,qīng chéng hé hù ,lián bì ér zhì 。yī guàn shì nǚ ,xià dài bù wū ,mò bú liàng zhuāng lì fú ,zhòng yīn lèi xí ,zhì jiǔ jiāo qú jiān 。cóng qiān rén shí shàng zhì shān mén ,zhì bǐ rú lín ,tán bǎn qiū jī ,zūn léi yún xiè ,yuǎn ér wàng zhī ,rú yàn luò píng shā ,xiá pù jiāng shàng ,léi gǔn diàn huò ,wú dé ér zhuàng 。

      bù xí zhī chū ,chàng zhě qiān bǎi ,shēng ruò jù wén ,bú kě biàn shí 。fèn cáo bù shǔ ,jìng yǐ gē hóu xiàng dòu ,yǎ sú jì chén ,yán chī zì bié 。wèi jǐ ér yáo shǒu dùn zú zhě ,dé shù shí rén ér yǐ ;yǐ ér míng yuè fú kōng ,shí guāng rú liàn ,yī qiē wǎ fǔ ,jì rán tíng shēng ,shǔ ér hé zhě ,cái sān sì bèi ;yī xiāo ,yī cùn guǎn ,yī rén huǎn bǎn ér gē ,zhú ròu xiàng fā ,qīng shēng liàng chè ,tīng zhě hún xiāo 。bǐ zhì yè shēn ,yuè yǐng héng xié ,xìng zǎo líng luàn ,zé xiāo bǎn yì bú fù yòng ;yī fū dēng chǎng ,sì zuò píng xī ,yīn ruò xì fā ,xiǎng chè yún jì ,měi dù yī zì ,jǐ jìn yī kè ,fēi niǎo wéi zhī pái huái ,zhuàng shì tīng ér xià lèi yǐ 。

      jiàn quán shēn bú kě cè ,fēi yán rú xuē 。qiān qǐng yún dé tiān chí zhū shān zuò àn ,luán hè jìng xiù ,zuì kě shāng kè 。dàn guò wǔ zé rì guāng shè rén ,bú kān jiǔ zuò ěr 。wén chāng gé yì jiā ,wǎn shù yóu kě guān 。ér běi wéi píng yuǎn táng jiù zhǐ ,kōng kuàng wú jì ,jǐn yú shān yī diǎn zài wàng ,táng fèi yǐ jiǔ ,yú yǔ jiāng jìn zhī móu suǒ yǐ fù zhī ,yù cí wéi sū zhōu 、bái lè tiān zhū gōng yú qí zhōng ;ér bìng xún zuò ,yú jì qǐ guī ,kǒng jìn zhī zhī xìng yì lán yǐ 。shān chuān xìng fèi ,xìn yǒu shí zāi !

      lì wú liǎng zǎi ,dēng hǔ qiū zhě liù 。zuì hòu yǔ jiāng jìn zhī 、fāng zǐ gōng tóng dēng ,chí yuè shēng gōng shí shàng 。gē zhě wén lìng lái ,jiē bì nì qù 。yú yīn wèi jìn zhī yuē :“shèn yǐ ,wū shā zhī héng ,zào lì zhī sú zāi !tā rì qù guān ,yǒu bú tīng qǔ cǐ shí shàng zhě ,rú yuè !”jīn yú xìng dé jiě guān chēng wú kè yǐ 。hǔ qiū zhī yuè ,bú zhī shàng shí yú yán fǒu yē ? 

    辞赋精选,纪游,山水,散文,
  • 作者:袁宏道 朝代:魏晋

    燕地寒,花朝节后,余寒犹厉。冻风时作,作则飞沙走砾。局促一室之内,欲出不得。每冒风驰行,未百步辄返。

    廿二日天稍和,偕数友出东直,至满井。高柳夹堤,土膏微润,一望空阔,若脱笼之鹄。于时冰皮始解,波色乍明,鳞浪层层,清澈见底,晶晶然如镜之新开而冷光之乍出于匣也。山峦为晴雪所洗,娟然如拭,鲜妍明媚,如倩女之靧面而髻鬟之始掠也。柳条将舒未舒,柔梢披风,麦田浅鬣寸许。游人虽未盛,泉而茗者,罍而歌者,红装而蹇者,亦时时有。风力虽尚劲,然徒步则汗出浃背。凡曝沙之鸟,呷浪之鳞,悠然自得,毛羽鳞鬣之间皆有喜气。始知郊田之外未始无春,而城居者未之知也。

    夫不能以游堕事而潇然于山石草木之间者,惟此官也。而此地适与余近,余之游将自此始,恶能无纪?己亥之二月也。

    yàn dì hán ,huā cháo jiē hòu ,yú hán yóu lì 。dòng fēng shí zuò ,zuò zé fēi shā zǒu lì 。jú cù yī shì zhī nèi ,yù chū bú dé 。měi mào fēng chí háng ,wèi bǎi bù zhé fǎn 。

    niàn èr rì tiān shāo hé ,xié shù yǒu chū dōng zhí ,zhì mǎn jǐng 。gāo liǔ jiá dī ,tǔ gāo wēi rùn ,yī wàng kōng kuò ,ruò tuō lóng zhī hú 。yú shí bīng pí shǐ jiě ,bō sè zhà míng ,lín làng céng céng ,qīng chè jiàn dǐ ,jīng jīng rán rú jìng zhī xīn kāi ér lěng guāng zhī zhà chū yú xiá yě 。shān luán wéi qíng xuě suǒ xǐ ,juān rán rú shì ,xiān yán míng mèi ,rú qiàn nǚ zhī huì miàn ér jì huán zhī shǐ luě yě 。liǔ tiáo jiāng shū wèi shū ,róu shāo pī fēng ,mài tián qiǎn liè cùn xǔ 。yóu rén suī wèi shèng ,quán ér míng zhě ,léi ér gē zhě ,hóng zhuāng ér jiǎn zhě ,yì shí shí yǒu 。fēng lì suī shàng jìn ,rán tú bù zé hàn chū jiā bèi 。fán pù shā zhī niǎo ,gā làng zhī lín ,yōu rán zì dé ,máo yǔ lín liè zhī jiān jiē yǒu xǐ qì 。shǐ zhī jiāo tián zhī wài wèi shǐ wú chūn ,ér chéng jū zhě wèi zhī zhī yě 。

    fū bú néng yǐ yóu duò shì ér xiāo rán yú shān shí cǎo mù zhī jiān zhě ,wéi cǐ guān yě 。ér cǐ dì shì yǔ yú jìn ,yú zhī yóu jiāng zì cǐ shǐ ,è néng wú jì ?jǐ hài zhī èr yuè yě 。

    抒情,初中文言文,游记,寓理,早春,自由,
  • 作者:袁宏道 朝代:明代

      余少时过里肆中,见北杂剧有《四声猿》,意气豪达,与近时书生所演传奇绝异,题曰“天池生”,疑为元人作。后适越,见人家单幅上有署“田水月”者,强心铁骨,与夫一种磊块不平之气,字画之中,宛宛可见。意甚骇之,而不知田水月为何人。
    一夕,坐陶编修楼,随意抽架上书,得《阙编》诗一帙。恶楮毛书,烟煤败黑,微有字形。稍就灯间读之,读未数首,不觉惊跃,忽呼石篑:“《阙编》何人作者?今耶?古耶?”石篑曰:“此余乡先辈徐天池先生书也。先生名渭,字文长,嘉、隆间人,前五六年方卒。今卷轴题额上有田水月者,即其人也。”余始悟前后所疑,皆即文长一人。又当诗道荒秽之时,获此奇秘,如魇得醒。两人跃起,灯影下,读复叫,叫复读,僮仆睡者皆惊起。余自是或向人,或作书,皆首称文长先生。有来看余者,即出诗与之读。一时名公巨匠,浸浸知向慕云。
    文长为山阴秀才,大试辄不利,豪荡不羁。总督胡梅林公知之,聘为幕客。文长与胡公约:“若欲客某者,当具宾礼,非时辄得出入。”胡公皆许之。文长乃葛衣乌巾,长揖就坐,纵谈天下事,旁若无人。胡公大喜。是时公督数边兵,威振东南,介胄之士,膝语蛇行,不敢举头;而文长以部下一诸生傲之,信心而行,恣臆谈谑,了无忌惮。会得白鹿,属文长代作表。表上,永陵喜甚。公以是益重之,一切疏记,皆出其手。
    文长自负才略,好奇计,谈兵多中。凡公所以饵汪、徐诸虏者,皆密相议然后行。尝饮一酒楼,有数健儿亦饮其下,不肯留钱。文长密以数字驰公,公立命缚健儿至麾下,皆斩之,一军股栗。有沙门负资而秽,酒间偶言于公,公后以他事杖杀之。其信任多此类。
    胡公既怜文长之才,哀其数困,时方省试,凡入帘者,公密属曰:“徐子,天下才,若在本房,幸勿脱失。”皆曰:“如命。”一知县以他羁后至,至期方谒公,偶忘属,卷适在其房,遂不偶。
    文长既已不得志于有司,遂乃放浪曲糵,恣情山水,走齐、鲁、燕、赵之地,穷览朔漠。其所见山奔海立,沙起云行,风鸣树偃,幽谷大都,人物鱼鸟,一切可惊可愕之状,一一皆达之于诗。其胸中又有一段不可磨灭之气,英雄失路、托足无门之悲,故其为诗,如嗔如笑,如水鸣峡,如种出土,如寡妇之夜哭,羁人之寒起。当其放意,平畴千里;偶尔幽峭,鬼语秋坟。文长眼空千古,独立一时。当时所谓达官贵人、骚士墨客,文长皆叱而奴之,耻不与交,故其名不出于越。悲夫!
    一日,饮其乡大夫家。乡大夫指筵上一小物求赋,阴令童仆续纸丈余进,欲以苦之。文长援笔立成,竟满其纸,气韵遒逸,物无遁情,一座大惊。
    文长喜作书,笔意奔放如其诗,苍劲中姿媚跃出。余不能书,而谬谓文长书决当在王雅宜、文征仲之上。不论书法,而论书神:先生者,诚八法之散圣,字林之侠客也。间以其余,旁溢为花草竹石,皆超逸有致。
    卒以疑杀其继室,下狱论死。张阳和力解,乃得出。既出,倔强如初。晚年愤益深,佯狂益甚。显者至门,皆拒不纳。当道官至,求一字不可得。时携钱至酒肆,呼下隶与饮。或自持斧击破其头,血流被面,头骨皆折,揉之有声。或槌其囊,或以利锥锥其两耳,深入寸余,竟不得死。
    石篑言:晚岁诗文益奇,无刻本,集藏于家。予所见者,《徐文长集》、《阙编》二种而已。然文长竟以不得志于时,抱愤而卒。
    石公曰:先生数奇不已,遂为狂疾;狂疾不已,遂为囹圄。古今文人,牢骚困苦,未有若先生者也。虽然,胡公间世豪杰,永陵英主,幕中礼数异等,是胡公知有先生矣;表上,人主悦,是人主知有先生矣。独身未贵耳。先生诗文崛起,一扫近代芜秽之习,百世而下,自有定论,胡为不遇哉?梅客生尝寄余书曰:“文长吾老友,病奇于人,人奇于诗,诗奇于字,字奇于文,文奇于画。”余谓文长无之而不奇者也。无之而不奇,斯无之而不奇也哉!悲夫!

      yú shǎo shí guò lǐ sì zhōng ,jiàn běi zá jù yǒu 《sì shēng yuán 》,yì qì háo dá ,yǔ jìn shí shū shēng suǒ yǎn chuán qí jué yì ,tí yuē “tiān chí shēng ”,yí wéi yuán rén zuò 。hòu shì yuè ,jiàn rén jiā dān fú shàng yǒu shǔ “tián shuǐ yuè ”zhě ,qiáng xīn tiě gǔ ,yǔ fū yī zhǒng lěi kuài bú píng zhī qì ,zì huà zhī zhōng ,wǎn wǎn kě jiàn 。yì shèn hài zhī ,ér bú zhī tián shuǐ yuè wéi hé rén 。
    yī xī ,zuò táo biān xiū lóu ,suí yì chōu jià shàng shū ,dé 《què biān 》shī yī zhì 。è chǔ máo shū ,yān méi bài hēi ,wēi yǒu zì xíng 。shāo jiù dēng jiān dú zhī ,dú wèi shù shǒu ,bú jiào jīng yuè ,hū hū shí kuì :“《què biān 》hé rén zuò zhě ?jīn yē ?gǔ yē ?”shí kuì yuē :“cǐ yú xiāng xiān bèi xú tiān chí xiān shēng shū yě 。xiān shēng míng wèi ,zì wén zhǎng ,jiā 、lóng jiān rén ,qián wǔ liù nián fāng zú 。jīn juàn zhóu tí é shàng yǒu tián shuǐ yuè zhě ,jí qí rén yě 。”yú shǐ wù qián hòu suǒ yí ,jiē jí wén zhǎng yī rén 。yòu dāng shī dào huāng huì zhī shí ,huò cǐ qí mì ,rú yǎn dé xǐng 。liǎng rén yuè qǐ ,dēng yǐng xià ,dú fù jiào ,jiào fù dú ,tóng pú shuì zhě jiē jīng qǐ 。yú zì shì huò xiàng rén ,huò zuò shū ,jiē shǒu chēng wén zhǎng xiān shēng 。yǒu lái kàn yú zhě ,jí chū shī yǔ zhī dú 。yī shí míng gōng jù jiàng ,jìn jìn zhī xiàng mù yún 。
    wén zhǎng wéi shān yīn xiù cái ,dà shì zhé bú lì ,háo dàng bú jī 。zǒng dū hú méi lín gōng zhī zhī ,pìn wéi mù kè 。wén zhǎng yǔ hú gōng yuē :“ruò yù kè mǒu zhě ,dāng jù bīn lǐ ,fēi shí zhé dé chū rù 。”hú gōng jiē xǔ zhī 。wén zhǎng nǎi gě yī wū jīn ,zhǎng yī jiù zuò ,zòng tán tiān xià shì ,páng ruò wú rén 。hú gōng dà xǐ 。shì shí gōng dū shù biān bīng ,wēi zhèn dōng nán ,jiè zhòu zhī shì ,xī yǔ shé háng ,bú gǎn jǔ tóu ;ér wén zhǎng yǐ bù xià yī zhū shēng ào zhī ,xìn xīn ér háng ,zì yì tán xuè ,le wú jì dàn 。huì dé bái lù ,shǔ wén zhǎng dài zuò biǎo 。biǎo shàng ,yǒng líng xǐ shèn 。gōng yǐ shì yì zhòng zhī ,yī qiē shū jì ,jiē chū qí shǒu 。
    wén zhǎng zì fù cái luè ,hǎo qí jì ,tán bīng duō zhōng 。fán gōng suǒ yǐ ěr wāng 、xú zhū lǔ zhě ,jiē mì xiàng yì rán hòu háng 。cháng yǐn yī jiǔ lóu ,yǒu shù jiàn ér yì yǐn qí xià ,bú kěn liú qián 。wén zhǎng mì yǐ shù zì chí gōng ,gōng lì mìng fù jiàn ér zhì huī xià ,jiē zhǎn zhī ,yī jun1 gǔ lì 。yǒu shā mén fù zī ér huì ,jiǔ jiān ǒu yán yú gōng ,gōng hòu yǐ tā shì zhàng shā zhī 。qí xìn rèn duō cǐ lèi 。
    hú gōng jì lián wén zhǎng zhī cái ,āi qí shù kùn ,shí fāng shěng shì ,fán rù lián zhě ,gōng mì shǔ yuē :“xú zǐ ,tiān xià cái ,ruò zài běn fáng ,xìng wù tuō shī 。”jiē yuē :“rú mìng 。”yī zhī xiàn yǐ tā jī hòu zhì ,zhì qī fāng yè gōng ,ǒu wàng shǔ ,juàn shì zài qí fáng ,suí bú ǒu 。
    wén zhǎng jì yǐ bú dé zhì yú yǒu sī ,suí nǎi fàng làng qǔ niè ,zì qíng shān shuǐ ,zǒu qí 、lǔ 、yàn 、zhào zhī dì ,qióng lǎn shuò mò 。qí suǒ jiàn shān bēn hǎi lì ,shā qǐ yún háng ,fēng míng shù yǎn ,yōu gǔ dà dōu ,rén wù yú niǎo ,yī qiē kě jīng kě è zhī zhuàng ,yī yī jiē dá zhī yú shī 。qí xiōng zhōng yòu yǒu yī duàn bú kě mó miè zhī qì ,yīng xióng shī lù 、tuō zú wú mén zhī bēi ,gù qí wéi shī ,rú chēn rú xiào ,rú shuǐ míng xiá ,rú zhǒng chū tǔ ,rú guǎ fù zhī yè kū ,jī rén zhī hán qǐ 。dāng qí fàng yì ,píng chóu qiān lǐ ;ǒu ěr yōu qiào ,guǐ yǔ qiū fén 。wén zhǎng yǎn kōng qiān gǔ ,dú lì yī shí 。dāng shí suǒ wèi dá guān guì rén 、sāo shì mò kè ,wén zhǎng jiē chì ér nú zhī ,chǐ bú yǔ jiāo ,gù qí míng bú chū yú yuè 。bēi fū !
    yī rì ,yǐn qí xiāng dà fū jiā 。xiāng dà fū zhǐ yàn shàng yī xiǎo wù qiú fù ,yīn lìng tóng pú xù zhǐ zhàng yú jìn ,yù yǐ kǔ zhī 。wén zhǎng yuán bǐ lì chéng ,jìng mǎn qí zhǐ ,qì yùn qiú yì ,wù wú dùn qíng ,yī zuò dà jīng 。
    wén zhǎng xǐ zuò shū ,bǐ yì bēn fàng rú qí shī ,cāng jìn zhōng zī mèi yuè chū 。yú bú néng shū ,ér miù wèi wén zhǎng shū jué dāng zài wáng yǎ yí 、wén zhēng zhòng zhī shàng 。bú lùn shū fǎ ,ér lùn shū shén :xiān shēng zhě ,chéng bā fǎ zhī sàn shèng ,zì lín zhī xiá kè yě 。jiān yǐ qí yú ,páng yì wéi huā cǎo zhú shí ,jiē chāo yì yǒu zhì 。
    zú yǐ yí shā qí jì shì ,xià yù lùn sǐ 。zhāng yáng hé lì jiě ,nǎi dé chū 。jì chū ,juè qiáng rú chū 。wǎn nián fèn yì shēn ,yáng kuáng yì shèn 。xiǎn zhě zhì mén ,jiē jù bú nà 。dāng dào guān zhì ,qiú yī zì bú kě dé 。shí xié qián zhì jiǔ sì ,hū xià lì yǔ yǐn 。huò zì chí fǔ jī pò qí tóu ,xuè liú bèi miàn ,tóu gǔ jiē shé ,róu zhī yǒu shēng 。huò chuí qí náng ,huò yǐ lì zhuī zhuī qí liǎng ěr ,shēn rù cùn yú ,jìng bú dé sǐ 。
    shí kuì yán :wǎn suì shī wén yì qí ,wú kè běn ,jí cáng yú jiā 。yǔ suǒ jiàn zhě ,《xú wén zhǎng jí 》、《què biān 》èr zhǒng ér yǐ 。rán wén zhǎng jìng yǐ bú dé zhì yú shí ,bào fèn ér zú 。
    shí gōng yuē :xiān shēng shù qí bú yǐ ,suí wéi kuáng jí ;kuáng jí bú yǐ ,suí wéi líng yǔ 。gǔ jīn wén rén ,láo sāo kùn kǔ ,wèi yǒu ruò xiān shēng zhě yě 。suī rán ,hú gōng jiān shì háo jié ,yǒng líng yīng zhǔ ,mù zhōng lǐ shù yì děng ,shì hú gōng zhī yǒu xiān shēng yǐ ;biǎo shàng ,rén zhǔ yuè ,shì rén zhǔ zhī yǒu xiān shēng yǐ 。dú shēn wèi guì ěr 。xiān shēng shī wén jué qǐ ,yī sǎo jìn dài wú huì zhī xí ,bǎi shì ér xià ,zì yǒu dìng lùn ,hú wéi bú yù zāi ?méi kè shēng cháng jì yú shū yuē :“wén zhǎng wú lǎo yǒu ,bìng qí yú rén ,rén qí yú shī ,shī qí yú zì ,zì qí yú wén ,wén qí yú huà 。”yú wèi wén zhǎng wú zhī ér bú qí zhě yě 。wú zhī ér bú qí ,sī wú zhī ér bú qí yě zāi !bēi fū !

    古文观止,
  • 作者:袁宏道 朝代:明代

      当薛侯之初令也,珰而虎者,张甚。郡邑之良,泣而就逮。侯少年甫任事,人皆为侯危。侯笑曰:“不然。此蒙庄氏所谓养虎者也。猝饥则噬人,而猝饱必且负嵎。吾饥之使不至怒;而饱之使不至骄,政在我矣。”已而果就约。至他郡邑,暴横甚,荆则招之亦不至。

      而是时适有播酋之变。部使者檄下如雨,计亩而诛,计丁而夫。耕者哭于田,驿者哭于邮。而荆之去川也迩。沮水之余,被江而下,惴惴若不能一日处。侯谕父老曰:“是釜中鱼,何能为?”戒一切勿嚣。且曰,“奈何以一小逆疲吾赤子!”诸征调皆缓其议,未几果平。

      余时方使还,闻之叹曰:“今天下为大小吏者皆若此,无忧太平矣。”小民无识,见一二官吏与珰相持而击,则群然誉。故激之名张,而调之功隐。吾务其张而不顾其害,此犹借锋以割耳。自古国家之祸,造于小人,而成于贪功幸名之君子者,十常八九。故自楚、蜀造祸以来,识者之忧,有深于珰与夷者。辟如病人,冀病之速去也,而纯用攻伐之剂,其人不死于病而死于攻。今观侯之治荆,激之耶,抑调之耶?吏侯一日而秉政,其不以贪功幸名之药毒天下也审矣。

      侯为人丰颐广额,一见知其巨材。今年秋以试事分校省闱,首取余友元善,次余弟宗郢。元善才识卓绝,其为文骨胜其肌,根极幽彻,非具眼如侯,未有能赏识其俊者。余弟质直温文,其文如其人,能不为师门之辱者。以此二士度一房,奚啻得五?侯可谓神于相士者也。侯之徽政,不可枚举。略述其大者如此。汉庭第治行,讵有能出侯上者?侯行矣。  

      呜呼。使逆珰时不为激而为调,宁至决裂乎?谁谓文人无奇识,不能烛几于先也。

      dāng xuē hóu zhī chū lìng yě ,dāng ér hǔ zhě ,zhāng shèn 。jun4 yì zhī liáng ,qì ér jiù dǎi 。hóu shǎo nián fǔ rèn shì ,rén jiē wéi hóu wēi 。hóu xiào yuē :“bú rán 。cǐ méng zhuāng shì suǒ wèi yǎng hǔ zhě yě 。cù jī zé shì rén ,ér cù bǎo bì qiě fù yú 。wú jī zhī shǐ bú zhì nù ;ér bǎo zhī shǐ bú zhì jiāo ,zhèng zài wǒ yǐ 。”yǐ ér guǒ jiù yuē 。zhì tā jun4 yì ,bào héng shèn ,jīng zé zhāo zhī yì bú zhì 。

      ér shì shí shì yǒu bō qiú zhī biàn 。bù shǐ zhě xí xià rú yǔ ,jì mǔ ér zhū ,jì dīng ér fū 。gēng zhě kū yú tián ,yì zhě kū yú yóu 。ér jīng zhī qù chuān yě ěr 。jǔ shuǐ zhī yú ,bèi jiāng ér xià ,zhuì zhuì ruò bú néng yī rì chù 。hóu yù fù lǎo yuē :“shì fǔ zhōng yú ,hé néng wéi ?”jiè yī qiē wù xiāo 。qiě yuē ,“nài hé yǐ yī xiǎo nì pí wú chì zǐ !”zhū zhēng diào jiē huǎn qí yì ,wèi jǐ guǒ píng 。

      yú shí fāng shǐ hái ,wén zhī tàn yuē :“jīn tiān xià wéi dà xiǎo lì zhě jiē ruò cǐ ,wú yōu tài píng yǐ 。”xiǎo mín wú shí ,jiàn yī èr guān lì yǔ dāng xiàng chí ér jī ,zé qún rán yù 。gù jī zhī míng zhāng ,ér diào zhī gōng yǐn 。wú wù qí zhāng ér bú gù qí hài ,cǐ yóu jiè fēng yǐ gē ěr 。zì gǔ guó jiā zhī huò ,zào yú xiǎo rén ,ér chéng yú tān gōng xìng míng zhī jun1 zǐ zhě ,shí cháng bā jiǔ 。gù zì chǔ 、shǔ zào huò yǐ lái ,shí zhě zhī yōu ,yǒu shēn yú dāng yǔ yí zhě 。pì rú bìng rén ,jì bìng zhī sù qù yě ,ér chún yòng gōng fá zhī jì ,qí rén bú sǐ yú bìng ér sǐ yú gōng 。jīn guān hóu zhī zhì jīng ,jī zhī yē ,yì diào zhī yē ?lì hóu yī rì ér bǐng zhèng ,qí bú yǐ tān gōng xìng míng zhī yào dú tiān xià yě shěn yǐ 。

      hóu wéi rén fēng yí guǎng é ,yī jiàn zhī qí jù cái 。jīn nián qiū yǐ shì shì fèn xiào shěng wéi ,shǒu qǔ yú yǒu yuán shàn ,cì yú dì zōng yǐng 。yuán shàn cái shí zhuó jué ,qí wéi wén gǔ shèng qí jī ,gēn jí yōu chè ,fēi jù yǎn rú hóu ,wèi yǒu néng shǎng shí qí jun4 zhě 。yú dì zhì zhí wēn wén ,qí wén rú qí rén ,néng bú wéi shī mén zhī rǔ zhě 。yǐ cǐ èr shì dù yī fáng ,xī chì dé wǔ ?hóu kě wèi shén yú xiàng shì zhě yě 。hóu zhī huī zhèng ,bú kě méi jǔ 。luè shù qí dà zhě rú cǐ 。hàn tíng dì zhì háng ,jù yǒu néng chū hóu shàng zhě ?hóu háng yǐ 。  

      wū hū 。shǐ nì dāng shí bú wéi jī ér wéi diào ,níng zhì jué liè hū ?shuí wèi wén rén wú qí shí ,bú néng zhú jǐ yú xiān yě 。

    送别,赞颂,写人,序文,
  • 作者:袁宏道 朝代:明代

      虎丘去城可七八里,其山无高岩邃壑,独以近城,故箫鼓楼船,无日无之。凡月之夜,花之晨,雪之夕,游人往来,纷错如织,而中秋为尤胜。

      每至是日,倾城阖户,连臂而至。衣冠士女,下迨蔀屋,莫不靓妆丽服,重茵累席,置酒交衢间。从千人石上至山门,栉比如鳞,檀板丘积,樽罍云泻,远而望之,如雁落平沙,霞铺江上,雷辊电霍,无得而状。

      布席之初,唱者千百,声若聚蚊,不可辨识。分曹部署,竟以歌喉相斗,雅俗既陈,妍媸自别。未几而摇手顿足者,得数十人而已;已而明月浮空,石光如练,一切瓦釜,寂然停声,属而和者,才三四辈;一箫,一寸管,一人缓板而歌,竹肉相发,清声亮彻,听者魂销。比至夜深,月影横斜,荇藻凌乱,则箫板亦不复用;一夫登场,四座屏息,音若细发,响彻云际,每度一字,几尽一刻,飞鸟为之徘徊,壮士听而下泪矣。

      剑泉深不可测,飞岩如削。千顷云得天池诸山作案,峦壑竞秀,最可觞客。但过午则日光射人,不堪久坐耳。文昌阁亦佳,晚树尤可观。而北为平远堂旧址,空旷无际,仅虞山一点在望,堂废已久,余与江进之谋所以复之,欲祠韦苏州、白乐天诸公于其中;而病寻作,余既乞归,恐进之之兴亦阑矣。山川兴废,信有时哉!

      吏吴两载,登虎丘者六。最后与江进之、方子公同登,迟月生公石上。歌者闻令来,皆避匿去。余因谓进之曰:“甚矣,乌纱之横,皂隶之俗哉!他日去官,有不听曲此石上者,如月!”今余幸得解官称吴客矣。虎丘之月,不知尚识余言否耶?

      hǔ qiū qù chéng kě qī bā lǐ ,qí shān wú gāo yán suì hè ,dú yǐ jìn chéng ,gù xiāo gǔ lóu chuán ,wú rì wú zhī 。fán yuè zhī yè ,huā zhī chén ,xuě zhī xī ,yóu rén wǎng lái ,fēn cuò rú zhī ,ér zhōng qiū wéi yóu shèng 。

      měi zhì shì rì ,qīng chéng hé hù ,lián bì ér zhì 。yī guàn shì nǚ ,xià dài bù wū ,mò bú liàng zhuāng lì fú ,zhòng yīn lèi xí ,zhì jiǔ jiāo qú jiān 。cóng qiān rén shí shàng zhì shān mén ,zhì bǐ rú lín ,tán bǎn qiū jī ,zūn léi yún xiè ,yuǎn ér wàng zhī ,rú yàn luò píng shā ,xiá pù jiāng shàng ,léi gǔn diàn huò ,wú dé ér zhuàng 。

      bù xí zhī chū ,chàng zhě qiān bǎi ,shēng ruò jù wén ,bú kě biàn shí 。fèn cáo bù shǔ ,jìng yǐ gē hóu xiàng dòu ,yǎ sú jì chén ,yán chī zì bié 。wèi jǐ ér yáo shǒu dùn zú zhě ,dé shù shí rén ér yǐ ;yǐ ér míng yuè fú kōng ,shí guāng rú liàn ,yī qiē wǎ fǔ ,jì rán tíng shēng ,shǔ ér hé zhě ,cái sān sì bèi ;yī xiāo ,yī cùn guǎn ,yī rén huǎn bǎn ér gē ,zhú ròu xiàng fā ,qīng shēng liàng chè ,tīng zhě hún xiāo 。bǐ zhì yè shēn ,yuè yǐng héng xié ,xìng zǎo líng luàn ,zé xiāo bǎn yì bú fù yòng ;yī fū dēng chǎng ,sì zuò píng xī ,yīn ruò xì fā ,xiǎng chè yún jì ,měi dù yī zì ,jǐ jìn yī kè ,fēi niǎo wéi zhī pái huái ,zhuàng shì tīng ér xià lèi yǐ 。

      jiàn quán shēn bú kě cè ,fēi yán rú xuē 。qiān qǐng yún dé tiān chí zhū shān zuò àn ,luán hè jìng xiù ,zuì kě shāng kè 。dàn guò wǔ zé rì guāng shè rén ,bú kān jiǔ zuò ěr 。wén chāng gé yì jiā ,wǎn shù yóu kě guān 。ér běi wéi píng yuǎn táng jiù zhǐ ,kōng kuàng wú jì ,jǐn yú shān yī diǎn zài wàng ,táng fèi yǐ jiǔ ,yú yǔ jiāng jìn zhī móu suǒ yǐ fù zhī ,yù cí wéi sū zhōu 、bái lè tiān zhū gōng yú qí zhōng ;ér bìng xún zuò ,yú jì qǐ guī ,kǒng jìn zhī zhī xìng yì lán yǐ 。shān chuān xìng fèi ,xìn yǒu shí zāi !

      lì wú liǎng zǎi ,dēng hǔ qiū zhě liù 。zuì hòu yǔ jiāng jìn zhī 、fāng zǐ gōng tóng dēng ,chí yuè shēng gōng shí shàng 。gē zhě wén lìng lái ,jiē bì nì qù 。yú yīn wèi jìn zhī yuē :“shèn yǐ ,wū shā zhī héng ,zào lì zhī sú zāi !tā rì qù guān ,yǒu bú tīng qǔ cǐ shí shàng zhě ,rú yuè !”jīn yú xìng dé jiě guān chēng wú kè yǐ 。hǔ qiū zhī yuè ,bú zhī shàng shí yú yán fǒu yē ?

    辞赋,
  • 作者:袁宏道 朝代:明代

    文窗斜对木香篱,胡粉薄施细作眉。
    贪向墙头看车马,不知裙着刺花儿。

    wén chuāng xié duì mù xiāng lí ,hú fěn báo shī xì zuò méi 。
    tān xiàng qiáng tóu kàn chē mǎ ,bú zhī qún zhe cì huā ér 。

    辞赋,
  • 作者:袁宏道 朝代:明代

    野花遮眼酒沾涕,塞耳愁听新朝事;
    邸报束作一筐灰,朝衣典与栽花市。
    新诗日日千余言,诗中无一忧民字;
    旁人道我真聩聩,口不能答指山翠。
    自从老杜得诗名,忧君爱国成儿戏。
    言既无庸默不可,阮家那得不沉醉?
    眼底浓浓一杯春,恸于洛阳年少泪。

    yě huā zhē yǎn jiǔ zhān tì ,sāi ěr chóu tīng xīn cháo shì ;
    dǐ bào shù zuò yī kuāng huī ,cháo yī diǎn yǔ zāi huā shì 。
    xīn shī rì rì qiān yú yán ,shī zhōng wú yī yōu mín zì ;
    páng rén dào wǒ zhēn kuì kuì ,kǒu bú néng dá zhǐ shān cuì 。
    zì cóng lǎo dù dé shī míng ,yōu jun1 ài guó chéng ér xì 。
    yán jì wú yōng mò bú kě ,ruǎn jiā nà dé bú chén zuì ?
    yǎn dǐ nóng nóng yī bēi chūn ,tòng yú luò yáng nián shǎo lèi 。

    辞赋,
  • 作者:袁宏道 朝代:明代

    黄鹄矶头红染泪,手杀都堂如儿戏;
    飞鞍叠骑尘碾尘,报书一夕三回至。
    天子圣明臣敛手,胸臆决尽天下事。
    二百年来好纪网,辰裂星纷委平地。
    天长阍永叫不闻,健马那堪持朽辔。
    书生痛哭倚蒿篱,有钱难买青山翠。

    huáng hú jī tóu hóng rǎn lèi ,shǒu shā dōu táng rú ér xì ;
    fēi ān dié qí chén niǎn chén ,bào shū yī xī sān huí zhì 。
    tiān zǐ shèng míng chén liǎn shǒu ,xiōng yì jué jìn tiān xià shì 。
    èr bǎi nián lái hǎo jì wǎng ,chén liè xīng fēn wěi píng dì 。
    tiān zhǎng hūn yǒng jiào bú wén ,jiàn mǎ nà kān chí xiǔ pèi 。
    shū shēng tòng kū yǐ hāo lí ,yǒu qián nán mǎi qīng shān cuì 。

    辞赋,
  • 作者:袁宏道 朝代:明代

    妾家白苹洲,随风作乡土;
    弄篙如弄铖,不曾拈一缕。
    四月鱼苗风,随君到巴东;
    十月洗河水;送君发扬子。
    扬子波势恶,无风浪亦作;
    江深得鱼难,鹧鸶充餻臛。
    生子若凫雏,穿江复入湖;
    长时剪荷叶,与儿作衣襦。

    qiè jiā bái píng zhōu ,suí fēng zuò xiāng tǔ ;
    nòng gāo rú nòng chéng ,bú céng niān yī lǚ 。
    sì yuè yú miáo fēng ,suí jun1 dào bā dōng ;
    shí yuè xǐ hé shuǐ ;sòng jun1 fā yáng zǐ 。
    yáng zǐ bō shì è ,wú fēng làng yì zuò ;
    jiāng shēn dé yú nán ,zhè sī chōng gāo huò 。
    shēng zǐ ruò fú chú ,chuān jiāng fù rù hú ;
    zhǎng shí jiǎn hé yè ,yǔ ér zuò yī rú 。

    辞赋,
  • 作者:袁宏道 朝代:明代

      燕地寒,花朝节后,余寒犹厉。冻风时作,作则飞沙走砾。局促一室之内,欲出不得。每冒风驰行,未百步辄返。

      廿二日天稍和,偕数友出东直,至满井。高柳夹堤,土膏微润,一望空阔,若脱笼之鹄。于时冰皮始解,波色乍明,鳞浪层层,清澈见底,晶晶然如镜之新开而冷光之乍出于匣也。山峦为晴雪所洗,娟然如拭,鲜妍明媚,如倩女之靧面而髻鬟之始掠也。柳条将舒未舒,柔梢披风,麦田浅鬣寸许。游人虽未盛,泉而茗者,罍而歌者,红装而蹇者,亦时时有。风力虽尚劲,然徒步则汗出浃背。凡曝沙之鸟,呷浪之鳞,悠然自得,毛羽鳞鬣之间皆有喜气。始知郊田之外未始无春,而城居者未之知也。

      夫不能以游堕事而潇然于山石草木之间者,惟此官也。而此地适与余近,余之游将自此始,恶能无纪?己亥之二月也。

      yàn dì hán ,huā cháo jiē hòu ,yú hán yóu lì 。dòng fēng shí zuò ,zuò zé fēi shā zǒu lì 。jú cù yī shì zhī nèi ,yù chū bú dé 。měi mào fēng chí háng ,wèi bǎi bù zhé fǎn 。

      niàn èr rì tiān shāo hé ,xié shù yǒu chū dōng zhí ,zhì mǎn jǐng 。gāo liǔ jiá dī ,tǔ gāo wēi rùn ,yī wàng kōng kuò ,ruò tuō lóng zhī hú 。yú shí bīng pí shǐ jiě ,bō sè zhà míng ,lín làng céng céng ,qīng chè jiàn dǐ ,jīng jīng rán rú jìng zhī xīn kāi ér lěng guāng zhī zhà chū yú xiá yě 。shān luán wéi qíng xuě suǒ xǐ ,juān rán rú shì ,xiān yán míng mèi ,rú qiàn nǚ zhī huì miàn ér jì huán zhī shǐ luě yě 。liǔ tiáo jiāng shū wèi shū ,róu shāo pī fēng ,mài tián qiǎn liè cùn xǔ 。yóu rén suī wèi shèng ,quán ér míng zhě ,léi ér gē zhě ,hóng zhuāng ér jiǎn zhě ,yì shí shí yǒu 。fēng lì suī shàng jìn ,rán tú bù zé hàn chū jiā bèi 。fán pù shā zhī niǎo ,gā làng zhī lín ,yōu rán zì dé ,máo yǔ lín liè zhī jiān jiē yǒu xǐ qì 。shǐ zhī jiāo tián zhī wài wèi shǐ wú chūn ,ér chéng jū zhě wèi zhī zhī yě 。

      fū bú néng yǐ yóu duò shì ér xiāo rán yú shān shí cǎo mù zhī jiān zhě ,wéi cǐ guān yě 。ér cǐ dì shì yǔ yú jìn ,yú zhī yóu jiāng zì cǐ shǐ ,è néng wú jì ?jǐ hài zhī èr yuè yě 。

    辞赋,
  • 作者:袁宏道 朝代:明代

      当薛侯之初令也,珰而虎者,张甚。郡邑之良,泣而就逮。侯少年甫任事,人皆为侯危。侯笑曰:“不然。此蒙庄氏所谓养虎者也。猝饥则噬人,而猝饱必且负嵎。吾饥之使不至怒;而饱之使不至骄,政在我矣。”已而果就约。至他郡邑,暴横甚,荆则招之亦不至。

      而是时适有播酋之变。部使者檄下如雨,计亩而诛,计丁而夫。耕者哭于田,驿者哭于邮。而荆之去川也迩。沮水之余,被江而下,惴惴若不能一日处。侯谕父老曰:“是釜中鱼,何能为?”戒一切勿嚣。且曰,“奈何以一小逆疲吾赤子!”诸征调皆缓其议,未几果平。

      余时方使还,闻之叹曰:“今天下为大小吏者皆若此,无忧太平矣。”小民无识,见一二官吏与珰相持而击,则群然誉。故激之名张,而调之功隐。吾务其张而不顾其害,此犹借锋以割耳。自古国家之祸,造于小人,而成于贪功幸名之君子者,十常八九。故自楚、蜀造祸以来,识者之忧,有深于珰与夷者。辟如病人,冀病之速去也,而纯用攻伐之剂,其人不死于病而死于攻。今观侯之治荆,激之耶,抑调之耶?吏侯一日而秉政,其不以贪功幸名之药毒天下也审矣。

      侯为人丰颐广额,一见知其巨材。今年秋以试事分校省闱,首取余友元善,次余弟宗郢。元善才识卓绝,其为文骨胜其肌,根极幽彻,非具眼如侯,未有能赏识其俊者。余弟质直温文,其文如其人,能不为师门之辱者。以此二士度一房,奚啻得五?侯可谓神于相士者也。侯之徽政,不可枚举。略述其大者如此。汉庭第治行,讵有能出侯上者?侯行矣。  

      呜呼。使逆珰时不为激而为调,宁至决裂乎?谁谓文人无奇识,不能烛几于先也。

      dāng xuē hóu zhī chū lìng yě ,dāng ér hǔ zhě ,zhāng shèn 。jun4 yì zhī liáng ,qì ér jiù dǎi 。hóu shǎo nián fǔ rèn shì ,rén jiē wéi hóu wēi 。hóu xiào yuē :“bú rán 。cǐ méng zhuāng shì suǒ wèi yǎng hǔ zhě yě 。cù jī zé shì rén ,ér cù bǎo bì qiě fù yú 。wú jī zhī shǐ bú zhì nù ;ér bǎo zhī shǐ bú zhì jiāo ,zhèng zài wǒ yǐ 。”yǐ ér guǒ jiù yuē 。zhì tā jun4 yì ,bào héng shèn ,jīng zé zhāo zhī yì bú zhì 。

      ér shì shí shì yǒu bō qiú zhī biàn 。bù shǐ zhě xí xià rú yǔ ,jì mǔ ér zhū ,jì dīng ér fū 。gēng zhě kū yú tián ,yì zhě kū yú yóu 。ér jīng zhī qù chuān yě ěr 。jǔ shuǐ zhī yú ,bèi jiāng ér xià ,zhuì zhuì ruò bú néng yī rì chù 。hóu yù fù lǎo yuē :“shì fǔ zhōng yú ,hé néng wéi ?”jiè yī qiē wù xiāo 。qiě yuē ,“nài hé yǐ yī xiǎo nì pí wú chì zǐ !”zhū zhēng diào jiē huǎn qí yì ,wèi jǐ guǒ píng 。

      yú shí fāng shǐ hái ,wén zhī tàn yuē :“jīn tiān xià wéi dà xiǎo lì zhě jiē ruò cǐ ,wú yōu tài píng yǐ 。”xiǎo mín wú shí ,jiàn yī èr guān lì yǔ dāng xiàng chí ér jī ,zé qún rán yù 。gù jī zhī míng zhāng ,ér diào zhī gōng yǐn 。wú wù qí zhāng ér bú gù qí hài ,cǐ yóu jiè fēng yǐ gē ěr 。zì gǔ guó jiā zhī huò ,zào yú xiǎo rén ,ér chéng yú tān gōng xìng míng zhī jun1 zǐ zhě ,shí cháng bā jiǔ 。gù zì chǔ 、shǔ zào huò yǐ lái ,shí zhě zhī yōu ,yǒu shēn yú dāng yǔ yí zhě 。pì rú bìng rén ,jì bìng zhī sù qù yě ,ér chún yòng gōng fá zhī jì ,qí rén bú sǐ yú bìng ér sǐ yú gōng 。jīn guān hóu zhī zhì jīng ,jī zhī yē ,yì diào zhī yē ?lì hóu yī rì ér bǐng zhèng ,qí bú yǐ tān gōng xìng míng zhī yào dú tiān xià yě shěn yǐ 。

      hóu wéi rén fēng yí guǎng é ,yī jiàn zhī qí jù cái 。jīn nián qiū yǐ shì shì fèn xiào shěng wéi ,shǒu qǔ yú yǒu yuán shàn ,cì yú dì zōng yǐng 。yuán shàn cái shí zhuó jué ,qí wéi wén gǔ shèng qí jī ,gēn jí yōu chè ,fēi jù yǎn rú hóu ,wèi yǒu néng shǎng shí qí jun4 zhě 。yú dì zhì zhí wēn wén ,qí wén rú qí rén ,néng bú wéi shī mén zhī rǔ zhě 。yǐ cǐ èr shì dù yī fáng ,xī chì dé wǔ ?hóu kě wèi shén yú xiàng shì zhě yě 。hóu zhī huī zhèng ,bú kě méi jǔ 。luè shù qí dà zhě rú cǐ 。hàn tíng dì zhì háng ,jù yǒu néng chū hóu shàng zhě ?hóu háng yǐ 。  

      wū hū 。shǐ nì dāng shí bú wéi jī ér wéi diào ,níng zhì jué liè hū ?shuí wèi wén rén wú qí shí ,bú néng zhú jǐ yú xiān yě 。

    辞赋,