1. 古诗词大全
  2. 唐代诗人

韩愈的诗词全集

共收录了446首诗词作品

韩愈简介

韩愈(768─824),字退之,河内河阳(今河南孟县)人。祖藉昌黎(今河北通县),每自称昌黎韩愈,所以世称韩昌黎。唐德宗贞元八年(792)进士,贞元末,任监察御史,因上书言事,得罪当权者,被贬为阳山(今广东阳山县)令。宪宗时,他随宰相裴度平定淮西之乱,升任刑部侍郎,因上疏反对迎佛骨,被贬为潮州(今广东潮州)刺史。穆宗时,官至吏部侍郎。韩愈和柳宗元同是古文运动的倡导者,其散文被列为「唐宋八大家」之首。他主张继承先秦两汉散文的传统,反对六朝以来讲究声律、对仗而忽视内容的骈体文,提倡散体,他主张文学的语言要「词必己出」,「唯陈言之务去」,对散文的发展起了一定的积极作用。其文各体兼长,遒劲有力,条理畅达,语言精炼,为司马迁以后文学史上杰出的散文家之一。韩愈的诗歌也有特点,气势壮阔,笔力雄健,力求新奇,自成一家。他开了「以文为诗」的风气,对后来的宋诗影响很大。但有些诗流于险怪,是其缺点,对宋诗影响颇大。有《昌黎先生集》。
展开查看所有  

韩愈诗集大全

  • 作者:韩愈 朝代:唐代

    尽瘁年将久,公今始暂闲。事随忧共减,诗与酒俱还。
    放意机衡外,收身矢石间。秋台风日迥,正好看前山。

    jìn cuì nián jiāng jiǔ ,gōng jīn shǐ zàn xián 。shì suí yōu gòng jiǎn ,shī yǔ jiǔ jù hái 。
    fàng yì jī héng wài ,shōu shēn shǐ shí jiān 。qiū tái fēng rì jiǒng ,zhèng hǎo kàn qián shān 。

    辞赋,
  • 作者:韩愈 朝代:唐代

    山公自是林园主,叹惜前贤造作时。
    岩洞幽深门尽锁,不因丞相几人知。

    shān gōng zì shì lín yuán zhǔ ,tàn xī qián xián zào zuò shí 。
    yán dòng yōu shēn mén jìn suǒ ,bú yīn chéng xiàng jǐ rén zhī 。

    辞赋,
  • 作者:韩愈 朝代:唐代

    耒耜兴姬国,輴欙建夏家。在功诚可尚,于道讵为华。
    象帝威容大,仙宗宝历赊。卫门罗戟槊,图壁杂龙蛇。
    礼乐追尊盛,乾坤降福遐。四真皆齿列,二圣亦肩差。
    阳月时之首,阴泉气未牙。殿阶铺水碧,庭炬坼金葩。
    紫极观忘倦,青词奏不哗。噌吰宫夜辟,嘈囐鼓晨挝。
    亵味陈奚取,名香荐孔嘉。垂祥纷可录,俾寿浩无涯。
    贵相山瞻峻,清文玉绝瑕。代工声问远,摄事敬恭加。
    皎洁当天月,葳蕤捧日霞。唱妍酬亦丽,俯仰但称嗟。

    lěi sì xìng jī guó ,chūn léi jiàn xià jiā 。zài gōng chéng kě shàng ,yú dào jù wéi huá 。
    xiàng dì wēi róng dà ,xiān zōng bǎo lì shē 。wèi mén luó jǐ shuò ,tú bì zá lóng shé 。
    lǐ lè zhuī zūn shèng ,qián kūn jiàng fú xiá 。sì zhēn jiē chǐ liè ,èr shèng yì jiān chà 。
    yáng yuè shí zhī shǒu ,yīn quán qì wèi yá 。diàn jiē pù shuǐ bì ,tíng jù chè jīn pā 。
    zǐ jí guān wàng juàn ,qīng cí zòu bú huá 。cēng hóng gōng yè pì ,cáo niè gǔ chén wō 。
    xiè wèi chén xī qǔ ,míng xiāng jiàn kǒng jiā 。chuí xiáng fēn kě lù ,bǐ shòu hào wú yá 。
    guì xiàng shān zhān jun4 ,qīng wén yù jué xiá 。dài gōng shēng wèn yuǎn ,shè shì jìng gōng jiā 。
    jiǎo jié dāng tiān yuè ,wēi ruí pěng rì xiá 。chàng yán chóu yì lì ,fǔ yǎng dàn chēng jiē 。

    辞赋,
  • 作者:韩愈 朝代:唐代

    丈人庭中开好花,更无凡木争春华。翠茎红蕊天力与,
    此恩不属黄钟家。温馨熟美鲜香起,似笑无言习君子。
    霜刀翦汝天女劳,何事低头学桃李。娇痴婢子无灵性,
    竞挽春衫来此并。欲将双颊一睎红,绿窗磨遍青铜镜。
    一尊春酒甘若饴,丈人此乐无人知。花前醉倒歌者谁,
    楚狂小子韩退之。

    zhàng rén tíng zhōng kāi hǎo huā ,gèng wú fán mù zhēng chūn huá 。cuì jīng hóng ruǐ tiān lì yǔ ,
    cǐ ēn bú shǔ huáng zhōng jiā 。wēn xīn shú měi xiān xiāng qǐ ,sì xiào wú yán xí jun1 zǐ 。
    shuāng dāo jiǎn rǔ tiān nǚ láo ,hé shì dī tóu xué táo lǐ 。jiāo chī bì zǐ wú líng xìng ,
    jìng wǎn chūn shān lái cǐ bìng 。yù jiāng shuāng jiá yī xī hóng ,lǜ chuāng mó biàn qīng tóng jìng 。
    yī zūn chūn jiǔ gān ruò yí ,zhàng rén cǐ lè wú rén zhī 。huā qián zuì dǎo gē zhě shuí ,
    chǔ kuáng xiǎo zǐ hán tuì zhī 。

    辞赋,
  • 作者:韩愈 朝代:唐代

    帝奠九廛,有叶有年。有荒不条,河岱之间。及我宪考,
    一收正之。视邦选侯,以公来尸。公来尸之,人始未信。
    公不饮食,以训以徇。孰饥无食,孰呻孰叹。孰冤不问,
    不得分愿。孰为邦蟊,节根之螟。羊很狼贪,以口覆城。
    吹之喣之,摩手拊之。箴之石之,膊而磔之。凡公四封,
    既富以强。谓公吾父,孰违公令。可以师征,不宁守邦。
    公作谿堂。播播流水。浅有蒲莲,深有葭苇。公以宾燕,
    其鼓骇骇。公燕谿堂,宾校醉饱。流有跳鱼,岸有集鸟。
    既歌以舞,其鼓考考。公在谿堂,公御琴瑟。公暨宾赞,
    稽经诹律。施用不差,人用不屈。谿有蘋苽,有龟有鱼。
    公在中流,右诗左书。无我斁遗,此邦是庥。

    dì diàn jiǔ chán ,yǒu yè yǒu nián 。yǒu huāng bú tiáo ,hé dài zhī jiān 。jí wǒ xiàn kǎo ,
    yī shōu zhèng zhī 。shì bāng xuǎn hóu ,yǐ gōng lái shī 。gōng lái shī zhī ,rén shǐ wèi xìn 。
    gōng bú yǐn shí ,yǐ xùn yǐ xùn 。shú jī wú shí ,shú shēn shú tàn 。shú yuān bú wèn ,
    bú dé fèn yuàn 。shú wéi bāng máo ,jiē gēn zhī míng 。yáng hěn láng tān ,yǐ kǒu fù chéng 。
    chuī zhī xù zhī ,mó shǒu fǔ zhī 。zhēn zhī shí zhī ,bó ér zhé zhī 。fán gōng sì fēng ,
    jì fù yǐ qiáng 。wèi gōng wú fù ,shú wéi gōng lìng 。kě yǐ shī zhēng ,bú níng shǒu bāng 。
    gōng zuò jī táng 。bō bō liú shuǐ 。qiǎn yǒu pú lián ,shēn yǒu jiā wěi 。gōng yǐ bīn yàn ,
    qí gǔ hài hài 。gōng yàn jī táng ,bīn xiào zuì bǎo 。liú yǒu tiào yú ,àn yǒu jí niǎo 。
    jì gē yǐ wǔ ,qí gǔ kǎo kǎo 。gōng zài jī táng ,gōng yù qín sè 。gōng jì bīn zàn ,
    jī jīng zōu lǜ 。shī yòng bú chà ,rén yòng bú qū 。jī yǒu pín gū ,yǒu guī yǒu yú 。
    gōng zài zhōng liú ,yòu shī zuǒ shū 。wú wǒ yì yí ,cǐ bāng shì xiū 。

    辞赋,
  • 作者:韩愈 朝代:唐代

    我年十八九,壮气起胸中。作书献云阙,辞家逐秋蓬。
    岁时易迁次,身命多厄穷。一名虽云就,片禄不足充。
    今者复何事,卑栖寄徐戎。萧条资用尽,濩落门巷空。
    朝眠未能起,远怀方郁悰。击门者谁子,问言乃吾宗。
    自云有奇术,探妙知天工。既往怅何及,将来喜还通。
    期我语非佞,当为佐时雍。

    wǒ nián shí bā jiǔ ,zhuàng qì qǐ xiōng zhōng 。zuò shū xiàn yún què ,cí jiā zhú qiū péng 。
    suì shí yì qiān cì ,shēn mìng duō è qióng 。yī míng suī yún jiù ,piàn lù bú zú chōng 。
    jīn zhě fù hé shì ,bēi qī jì xú róng 。xiāo tiáo zī yòng jìn ,hù luò mén xiàng kōng 。
    cháo mián wèi néng qǐ ,yuǎn huái fāng yù cóng 。jī mén zhě shuí zǐ ,wèn yán nǎi wú zōng 。
    zì yún yǒu qí shù ,tàn miào zhī tiān gōng 。jì wǎng chàng hé jí ,jiāng lái xǐ hái tōng 。
    qī wǒ yǔ fēi nìng ,dāng wéi zuǒ shí yōng 。

    辞赋,
  • 作者:韩愈 朝代:唐代

    偶上城南土骨堆,共倾春酒三五杯。
    为逢桃树相料理,不觉中丞喝道来。

    ǒu shàng chéng nán tǔ gǔ duī ,gòng qīng chūn jiǔ sān wǔ bēi 。
    wéi féng táo shù xiàng liào lǐ ,bú jiào zhōng chéng hē dào lái 。

    辞赋,
  • 作者:韩愈 朝代:唐代

    大匠无弃材,寻尺各有施。况当营都邑,杞梓用不疑。
    张侯嵩高来,面有熊豹姿。开口论利害,剑锋白差差。
    恨无一尺捶,为国苔羌夷。诣阙三上书,臣非黄冠师。
    臣有胆与气,不忍死茅茨。又不媚笑语,不能伴儿嬉。
    乃著道士服,众人莫臣知。臣有平贼策,狂童不难治。
    其言简且要,陛下幸听之。天空日月高,下照理不遗。
    或是章奏繁,裁择未及斯。宁当不俟报,归袖风披披。
    答我事不尔,吾亲属吾思。昨宵梦倚门,手取连环持。
    今日有书至,又言归何时。霜天熟柿栗,收拾不可迟。
    岭北梁可构,寒鱼下清伊。既非公家用,且复还其私。
    从容进退间,无一不合宜。时有利不利,虽贤欲奚为。
    但当励前操,富贵非公谁。

    dà jiàng wú qì cái ,xún chǐ gè yǒu shī 。kuàng dāng yíng dōu yì ,qǐ zǐ yòng bú yí 。
    zhāng hóu sōng gāo lái ,miàn yǒu xióng bào zī 。kāi kǒu lùn lì hài ,jiàn fēng bái chà chà 。
    hèn wú yī chǐ chuí ,wéi guó tái qiāng yí 。yì què sān shàng shū ,chén fēi huáng guàn shī 。
    chén yǒu dǎn yǔ qì ,bú rěn sǐ máo cí 。yòu bú mèi xiào yǔ ,bú néng bàn ér xī 。
    nǎi zhe dào shì fú ,zhòng rén mò chén zhī 。chén yǒu píng zéi cè ,kuáng tóng bú nán zhì 。
    qí yán jiǎn qiě yào ,bì xià xìng tīng zhī 。tiān kōng rì yuè gāo ,xià zhào lǐ bú yí 。
    huò shì zhāng zòu fán ,cái zé wèi jí sī 。níng dāng bú sì bào ,guī xiù fēng pī pī 。
    dá wǒ shì bú ěr ,wú qīn shǔ wú sī 。zuó xiāo mèng yǐ mén ,shǒu qǔ lián huán chí 。
    jīn rì yǒu shū zhì ,yòu yán guī hé shí 。shuāng tiān shú shì lì ,shōu shí bú kě chí 。
    lǐng běi liáng kě gòu ,hán yú xià qīng yī 。jì fēi gōng jiā yòng ,qiě fù hái qí sī 。
    cóng róng jìn tuì jiān ,wú yī bú hé yí 。shí yǒu lì bú lì ,suī xián yù xī wéi 。
    dàn dāng lì qián cāo ,fù guì fēi gōng shuí 。

    辞赋,
  • 作者:韩愈 朝代:唐代

    澹师昼睡时,声气一何猥。顽飙吹肥脂,坑谷相嵬磊。
    雄哮乍咽绝,每发壮益倍。有如阿鼻尸,长唤忍众罪。
    马牛惊不食,百鬼聚相待。木枕十字裂,镜面生痱癗.
    铁佛闻皱眉,石人战摇腿。孰云天地仁,吾欲责真宰。
    幽寻虱搜耳,猛作涛翻海。太阳不忍明,飞御皆惰怠。
    乍如彭与黥,呼冤受菹醢。又如圈中虎,号疮兼吼馁。
    虽令伶伦吹,苦韵难可改。虽令巫咸招,魂爽难复在。
    何山有灵药,疗此愿与采。
    澹公坐卧时,长睡无不稳。吾尝闻其声,深虑五藏损。
    黄河弄濆薄,梗涩连拙鲧。南帝初奋槌,凿窍泄混沌。
    迥然忽长引,万丈不可忖。谓言绝于斯,继出方衮衮。
    幽幽寸喉中,草木森苯mH.盗贼虽狡狯,亡魂敢窥阃。
    鸿蒙总合杂,诡谲骋戾很。乍如斗呶呶,忽若怨恳恳。
    赋形苦不同,无路寻根本。何能堙其源,惟有土一畚。

    dàn shī zhòu shuì shí ,shēng qì yī hé wěi 。wán biāo chuī féi zhī ,kēng gǔ xiàng wéi lěi 。
    xióng xiāo zhà yān jué ,měi fā zhuàng yì bèi 。yǒu rú ā bí shī ,zhǎng huàn rěn zhòng zuì 。
    mǎ niú jīng bú shí ,bǎi guǐ jù xiàng dài 。mù zhěn shí zì liè ,jìng miàn shēng fèi lěi .
    tiě fó wén zhòu méi ,shí rén zhàn yáo tuǐ 。shú yún tiān dì rén ,wú yù zé zhēn zǎi 。
    yōu xún shī sōu ěr ,měng zuò tāo fān hǎi 。tài yáng bú rěn míng ,fēi yù jiē duò dài 。
    zhà rú péng yǔ qíng ,hū yuān shòu zū hǎi 。yòu rú quān zhōng hǔ ,hào chuāng jiān hǒu něi 。
    suī lìng líng lún chuī ,kǔ yùn nán kě gǎi 。suī lìng wū xián zhāo ,hún shuǎng nán fù zài 。
    hé shān yǒu líng yào ,liáo cǐ yuàn yǔ cǎi 。
    dàn gōng zuò wò shí ,zhǎng shuì wú bú wěn 。wú cháng wén qí shēng ,shēn lǜ wǔ cáng sǔn 。
    huáng hé nòng pēn báo ,gěng sè lián zhuō gǔn 。nán dì chū fèn chuí ,záo qiào xiè hún dùn 。
    jiǒng rán hū zhǎng yǐn ,wàn zhàng bú kě cǔn 。wèi yán jué yú sī ,jì chū fāng gǔn gǔn 。
    yōu yōu cùn hóu zhōng ,cǎo mù sēn běn mH.dào zéi suī jiǎo kuài ,wáng hún gǎn kuī kǔn 。
    hóng méng zǒng hé zá ,guǐ jué chěng lì hěn 。zhà rú dòu náo náo ,hū ruò yuàn kěn kěn 。
    fù xíng kǔ bú tóng ,wú lù xún gēn běn 。hé néng yīn qí yuán ,wéi yǒu tǔ yī běn 。

    辞赋,
  • 作者:韩愈 朝代:唐代

    池上无风有落晖,杨花晴后自飞飞。
    为将纤质凌清镜,湿却无穷不得归。

    chí shàng wú fēng yǒu luò huī ,yáng huā qíng hòu zì fēi fēi 。
    wéi jiāng xiān zhì líng qīng jìng ,shī què wú qióng bú dé guī 。

    辞赋,
  • 作者:韩愈 朝代:唐代

    相公倦台鼎,分正新邑洛。才子富文华,校雠天禄阁。
    寿觞佳节过,归骑春衫薄。鸟哢正交加,杨花共纷泊。
    亲交谁不羡,去去翔寥廓。

    xiàng gōng juàn tái dǐng ,fèn zhèng xīn yì luò 。cái zǐ fù wén huá ,xiào chóu tiān lù gé 。
    shòu shāng jiā jiē guò ,guī qí chūn shān báo 。niǎo kā zhèng jiāo jiā ,yáng huā gòng fēn bó 。
    qīn jiāo shuí bú xiàn ,qù qù xiáng liáo kuò 。

    辞赋,
  • 作者:韩愈 朝代:唐代

    玉碗不磨著泥土,青天孔出白石补。兔入臼藏蛙缩肚,
    桂树枯株女闭户。阴为阳羞固自古,嗟汝下民或敢侮,
    戏嘲盗视汝目瞽。

    yù wǎn bú mó zhe ní tǔ ,qīng tiān kǒng chū bái shí bǔ 。tù rù jiù cáng wā suō dù ,
    guì shù kū zhū nǚ bì hù 。yīn wéi yáng xiū gù zì gǔ ,jiē rǔ xià mín huò gǎn wǔ ,
    xì cháo dào shì rǔ mù gǔ 。

    辞赋,
  • 作者:韩愈 朝代:唐代

    孟郊死葬北邙山,从此风云得暂闲。
    天恐文章浑断绝,更生贾岛著人间。

    mèng jiāo sǐ zàng běi máng shān ,cóng cǐ fēng yún dé zàn xián 。
    tiān kǒng wén zhāng hún duàn jué ,gèng shēng jiǎ dǎo zhe rén jiān 。

    辞赋,
  • 作者:韩愈 朝代:唐代

    我衣之华兮,我佩之光。陆君之去兮,谁与翱翔。
    敛此大惠兮,施于一州。今其去矣,胡不为留。
    我作此诗,歌于远道。无疾其驱,天子有诏。

    wǒ yī zhī huá xī ,wǒ pèi zhī guāng 。lù jun1 zhī qù xī ,shuí yǔ áo xiáng 。
    liǎn cǐ dà huì xī ,shī yú yī zhōu 。jīn qí qù yǐ ,hú bú wéi liú 。
    wǒ zuò cǐ shī ,gē yú yuǎn dào 。wú jí qí qū ,tiān zǐ yǒu zhào 。

    辞赋,
  • 作者:韩愈 朝代:唐代

    莫辞酒,此会固难同。请看女工机上帛,半作军人旗上红。
    莫辞酒,谁为君王之爪牙?春雷三月不作响,
    战士岂得来还家。

    mò cí jiǔ ,cǐ huì gù nán tóng 。qǐng kàn nǚ gōng jī shàng bó ,bàn zuò jun1 rén qí shàng hóng 。
    mò cí jiǔ ,shuí wéi jun1 wáng zhī zhǎo yá ?chūn léi sān yuè bú zuò xiǎng ,
    zhàn shì qǐ dé lái hái jiā 。

    辞赋,